Trường Sơn Ðông, Trường Sơn Tây
Bên nắng đốt, bên mưa quây
Em dang tay, em xòe tay
Chẳng thể nào mà xua tan mây
Chẳng thể nào mà che anh được.
Năm anh em trên một chiếc xe tăng,
Như năm bông hoa nở cùng một cội,
Như năm ngón tay trên một bàn tay,
Đã xung trận là năm người như một…
Vào lính xe tăng anh trước anh sau,
Cái nết ở ăn mỗi người một tính,
Nhưng khi hát là hòa cùng một nhịp,
Một người đau là tất cả quên ăn…
Thanh niên quê tôi làm chiếc gậy hành quân,
Đặt cho tên gọi là chiếc gậy Trường Sơn,
Luyện cho đôi chân vượt đường xa không mỏi,
Luyện cho tinh thần là chỉ tiến không lui,
Gậy trong tay mồ hôi đã bóng,
Màu gỗ quê hương mang cả mối tình dân,
Như nhắn nhủ những ai lên đường mà,
Lời hứa với bao người thân…