Bâng khuâng đứng dưới sân trường
Nhặt cành phượng vĩ cõi lòng vấn vương
Bao nhiêu kỷ niệm buồn thương
Ngày mai tung cánh thỏa lòng bấy lâu.
Mình chia tay trong mùa thi năm ấy
Góc sân trường lưu luyến phút chia tay
Cánh phượng rơi trên những dòng lưu bút
Chuyền tay nhau ký ức tuổi học trò.
Tháng 5 về, anh có về như đã hẹn không?
Để mong chờ thôi gieo niềm khắc khoải,
Để nhớ thương thôi vỗ về năm tháng,
Lối tình hoang thắm lại giấc mơ đầu.
Tháng bảy đã về giọt ngâu rớt qua bờ mi
Dòng sông thầm thì cớ chi con nước lớn?
Cớ chi con thuyền lênh đênh xa bến?
Thương nhớ cồn cào nên sóng mới dâng cao
Thưa thầy em đã thuộc bài học sáng nay,
Trong bài giảng có bụi phấn trắng bay bay trên tóc thầy,
Giọng thầy như tiếng hát lời thầy như bài thơ,
Cho em những ước mơ tới chân trời rộng một.
Bài học đầu tiên có bóng hình núi sống, không
Yêu thương những cánh đồng vẽ tiếp đường cha ông,
Bài học đầu tiên ấm êm lời ru của mẹ,
Con cò trắng bay qua câu ca dao ngọt ngào.
Mùa hè bâng khuâng, bâng quơ nỗi nhớ,
Những chiếc lá non vương trên cành cây khô,
Mùa hè bâng khuâng hoài, để tim xốn xang hoài, không
Và lòng ta bỗng như đang chờ bóng ai.
Cuộc tình bâng quơ, đến trong ngày bơ vơ,
Đem bao đớn đau cho tâm hồn ngây thơ,
Mùa hè đi qua rồi, tình yêu cũng qua rồi,
Chỉ còn nước mắt vương trên bờ môi.
Như những cánh chim về đây,
Bên nhau dưới ngôi trường này,
Từ bao năm hằng mơ ước,
Thành người giáo viên hôm nay.
Trang giáo án bên đèn khuya,
Em thao thức đã bao đêm,
Đàn em thơ mai này khôn lớn,
Tổ quốc đang mong chờ.
Làm sao quên ánh mắt em thơ,
Làm sao quê phút giây giảng bài,
Làm sao quên tiếng nói ê a,
Đã gắn bó với tôi từng ngày.
Được thầy cô dạy dỗ yêu thương,
Ngày mai đây chúng em thành người,
Làm chim ưng bay khắp muôn nơi,
Vẫn nhớ mãi công ơn thầy cô.
Năm ấy từ miền xuôi xa xôi,
Cô giáo người Kinh lên với bản làng,
Dòng Khuối Nậm nhẹ reo reo hát,
Hát cùng bầy em bé vang núi rừng,
Cô giáo dạy bầy em thơ ngây,
Yêu núi rừng ruộng nương quê hương,
Ơ.. cô giáo hiền như con nai rừng…