Đồng tiền chỉ là mảnh giấy cho ta kiếm tìm
Một đời chật vật bao khó khăn chỉ biết lặng im
Sa hoa phù du thế nhưng người đời biết không?
Mang thân lầm than chẳng ai mong
Intro
Bến khuya tiếng lau lách làn gió thu dạo qua đìu hiu
Nào khách bên thuyền đây người bên ngựa hoang
Giữa đêm cứ nâng chén cùng ngắm trăng vàng trôi lửng lơ
Một giai nhân một tri kỷ trên sông nước
Đến khi lắng nghe những trầm bổng tiếng ai đàn ai oán chậm rãi
Cớ sao khách không muốn rời bến cho hết đêm này
Bước ra ngoài kia phải chấp nhận lắm tiếng tai
Thương ghét đúng sai, chỉ quan trọng hình thức bên ngoài
Thấy ai giàu sang, khẽ nhẹ nhàng đến hỏi han
Phỉ báng chê bai ai nghèo nàn
Đừng chê bai vì tôi tuổi thanh xuân dần trôi chẳng có xe có nhà
Ngày tôi hơn mười ba mẹ cha không còn lo sống kiếp cuộc đời túng thiếu
Không cao sang bạn đang có đủ điều, xuất phát chúng ta khác nhiều
Bạn có nhiều thứ cha mẹ cho
Đau thương rồi cay đắng buông tay rồi vương vấn
Bao lần tan hợp bao khổ đau rồi đến lúc bi thương nhìn anh rời bước
Đêm đêm ngồi thơ thẩn cô đơn đếm sao trời
Từ lúc anh rời xa em cuộc sống như đảo loạn đến điên cuồng
Dòng đời trôi lời đầu môi, người gian dối đổi thay vì tiền
Đời đảo điên, trắng đen, cũng vì chữ tiền
Một lần lao đao mới hay ra thế nào
Bạn bè thâm giao thấy ta quên thật mau
Lời hứa sống vì nhau, mà phút chốc còn đâu
Tiền vơi mau ân tình xưa úa màu
Giờ ta không còn chi, thì ai ai đều đi, tất cả đã xa ta rồi
Màn đêm đang dần trôi, còn đây riêng mình tôi, bóng tối nghe lòng đau nhói
Không may khi trượt chân ngã trong đời, mới biết anh em sống tồi
Tiền hết, tình hết, như vậy thôi
Bạn và tôi chung quy là ta khác nhau,
bạn giàu sang tôi sống cơ hàn
Khác nhau xa cha me lo bạn luôn ấm êm
nhưng còn tôi ai lo phải luôn tự vươn
Đời này tiền chỉ là tờ poly me
Tiền hóa ra như cây thước đo lòng ta
Nhờ bạc tiền mà rồi thì mình mới thấu
Được chữ tâm, nhân cách sẽ trôi về đâu