Chiều nghiêng bóng mình tôi khóc giông bão trong lòng
Nàng đi lấy chồng chẳng còn chi nữa mà trông
Từng tay nắm rằm trăng sáng nguyện yêu đến khi già
Vậy sao đến nay dáng em không còn nơi đây.
Vô tình anh gặp em sau nhiều năm cách xa
Lặng nhìn em nước mắt rơi chẳng nên lời
Anh dần quên hồi ức phai nhòa theo tháng năm
Mà vì sao bóng dáng người anh không thể quên.
Giờ còn chi đâu, giờ người yêu đã xa
Chỉ còn trong ta nhớ thương và buốt giá
Giờ còn chi đâu mộng vàng nay đã tan
Một mình cô đơn với muôn vàn đau đớn.
Tuổi thanh xuân rồi sẽ qua các con ngày dần lớn khôn
Anh sẽ nguyện cùng em băng qua góc trời vượt ngàn núi cao
Người ơi đừng nói, rằng hãy quên nhau rời xa
Anh luôn ước mong một ngày thắm thiết nếu rời xa
Lối đi mình ta khóc thầm buồn quên, quên đi nỗi nhớ miên man
Lời 1: Hiền Thục trình bày
Một mùa thu qua có anh bên giấc mộng
Tình hồng chưa phai cớ sao anh lại xa
Từng chiếc lá nhẹ rơi đường phố vắng buồn tênh
Người ra đi khúc biệt ly rất buồn
Đêm qua em mơ thấy anh mang mùa xuân yêu thương dịu êm
Cùng điệu nhạc chất ngất hòa theo tiếng trái tim em rộn lên
Cầm bàn tay, anh nói những lời ân ái mặn nồng
Thời gian ngừng mãi cho hoa lá khoe màu
Vì nàng đẹp như một bông hồng
Nên tôi không dám yêu nàng
Ôi đôi môi cười như cánh lan
Bao năm tôi khó nguôi quên
Tôi và anh đôi bạn thân rất thân
Niềm thân ái thắm thiết khắng khít bền lâu
Cùng nhau san chia buồn vui ta mến nhau như sông biển dài
Dìu nhau qua bao gian lao không ngại khó khăn