Đón Đưa

Mưa cứ rơi ngoài trời, làm che mắt con đường về
Gọi em sao chưa thấy đến, chẳng nghe nhớ thương quanh đây
Trời mưa đã bao ngày rồi, cầu mong sẽ nghe người gọi
Vì bỗng muốn nghe em cười mưa vẫn rơi ngoài kia

Sống Vì Gia Đình

Thuở bé vẫn cứ nghĩ cuộc sống này giản đơn
Rồi năm tháng cứ ngày một lớn hơn
Mới thấy giữa cuộc sống khó nhọc gọi chẳng ai nghe
Lắm khó khăn chẳng dễ như ở bên cha mẹ