Cuộc sống về đêm cô đơn khó chịu hơn những khi một mình
Đau thương không thể nào nói được
Nhìn sang góc phố phồn hoa thấy người ta đang tay nắm tay
Mà em vẫn mãi ngốc nghếch đứng đây đợi anh
Không may trắng tay thì ta mới thấu rằng
Con người chỉ hơn thua mà thôi
Hay suy tính cho bản thân luôn lắm lợi
Chẳng màng tình nghĩa hay luật đời
Đọc:
(Ồi, anh ao ước biết bao là em vẫn hằng ghi nhớ
Những ngày tháng hạnh phúc mà chúng ta sống bên nhau
Ngày tháng đó, cuộc sống tươi đẹp hơn
Và mặt trời chói chang, ấm áp hơn hôm nay
Những chiếc lá úa đã được gom góp
Em thấy đấy, anh không thể nào quên
Những chiếc lá úa đã được gom góp
Cả những kỷ niệm và những tiếc nuối khôn nguôi
Và cơn gió bấc đã cuốn trôi, trôi thật xa
Vào vùng đêm tối của lãng quên
Em thấy đấy, quên ư? không bao giờ em à
Bài ca mà em đã từng hát cho anh.)
Mùa xuân qua người đi xa
Sương khói giăng giăng trong chiều
Cánh hoa đào cũng phai tàn rơi rụng
风中有朵雨做的云
Fēng zhōng yǒu duǒ yǔ zuò de yún
一朵雨做的云
Yī duǒ yǔ zuò de yún
云的心里全都是雨
Yún de xīn lǐ quán dōu shì yǔ
滴滴全都是你
Dī dī quán dōu shì nǐ
Biết bao người thân, chẳng ai cạnh lúc khó khăn
Quên nghĩa thâm giao, quên lời đã hứa hôm nào
Nhớ xưa cùng nhau, lúc ta nghèo luôn giúp nhau
Nhưng đến hôm nay cũng chẳng màng
Tháng năm cứ chảy núi sông cách trở, hao gầy đi sắc son
Mỗi ta chốn này dưới trăng sáng tỏ, bao hồi ức trở về
Thiên địa to lớn xin mượn đôi chén dứt bao nỗi đau ở nơi phong trần
Thế gian khôn lường cũng không quay đầu, người biết chăng?
Ngồi cô đơn ngắm sao sáng đem lòng yêu ngân hà
Tựa như ôm giấc mộng ngát hương
Khóe mi cay lệ rơi không cản nổi u sầu
Giờ đây ta mong sao nép bên chàng
Ngồi suy tư về ta mà sao lòng đau
Buồn từng cơn nước mắt tuôn trào
Cuộc đời mình nghèo chẳng hề có ấm êm
Nên nhiều thêm âu lo hằng đêm
Nhìn nơi xa xăm, trong lòng bao vấn vương
Thương cho lương duyên tựa hơi sương
Mình tôi cô đơn lạc bước trên đường đêm
Mang hối tiếc ngày xưa Lúc êm đềm