Version 1: (Đình Văn & Tài Linh)
Tội nghiệp thằng bé cứ nhớ thương mãi quê nhà
Giàn thiên lý đã xa, đã rời xa.
Ðứa bé lỡ yêu, đã lỡ yêu cô em rồi
Tình đã quên, mỗi sớm mai lặng trôi
Tình trót trao nhau ngày nào đã vội qua
Dấu yêu trong lòng nhớ thêm khi xót xa
Lời đã ghi không phai mờ theo thời gian
Anh ngồi nhớ tình em
Một người đứng khóc, một người xót xa
Một đời sóng gió, một đời có nhau
Một người trót lỡ, một người gỡ mối âu lo
Một người vấp ngã, một người quyến luyến nâng niu
Vẫn nói mãi mãi yêu em!
Đại dương mênh mông sóng tháng năm chờ mong
Thầm nghe thương nhớ dâng ngập hồn
Lời anh xa vắng réo gọi em
Niềm đau khôn lớn dựa trong tim
Dù đôi ta đã cách biệt nhau
Dù anh đã đến phương trời nào
Version 1: Phía sau ánh mắt buồn
Ðêm Thánh vô cùng, giây phút tưng bừng
Ðất với trời se chữ Ðồng
Ðêm nay Chúa con thần thánh tôn thờ
Canh khuya giáng sinh trong chốn hang lừa
Ơn châu báu không bờ bến
Biết tìm kiếm của chi đền
Chiều buồn nhẹ xuống đời
Người tình tìm đến người
Thấy run run trong chiều phai
Vẻ sầu của đoá cười
Tình bền của lứa đôi
Thoáng hương trong chiều rơi
Lắng trầm tiếng chiều ngân nhạc dặt dìu ái ân
Người ơi! Nhớ mãi cung đàn năm tháng phai tàn
Duyên kiếp vẫn còn lỡ làng