Anh đem trao cho em nụ hồng,
Nụ hồng mong manh như sương mai trong gió,
Em nâng niu đem hoa về giữ,
Trong hồn mong sao hoa không phai sắc hương…
Đừng buồn nhé anh hỡi, cuộc tình nào không mang xót xa,
Một lần đã tan vỡ để lại từng vết thương, ôi sao thiết tha,
Từng chiều xuống em vẫn ngóng chờ, tình yêu sao đã phôi pha,
Phút cuối tiễn đưa cánh sao lưa thưa…
Nhà bên đang đón dâu rộn tiếng cười vui,
Tôi làm thân khách đến chúc phúc mà thôi.
Quà tôi mang đến trao chỉ mỗi hoa bằng lăng,
Bởi mình nghèo nên chỉ đứng nép ngoài sân…
Ôi tình xưa đã phai nay bàn tay nàng đan với ai,
Em giờ đây nỡ quên mối tình thơ ấu.
Thôi đành mang đớn đau cho người vui trọn đến kiếp sau
Riêng mình tôi ôm lấy ngàn nỗi đau…
Một người ra đi vội vã,
Mang theo những dấu yêu xa rời,
Một người về trong sầu bơ vơ mang thương nhớ,
Mang trái tim vỡ tan bao mộng mơ.
Để rồi chia ly từ đấy,
Yêu đương hóa kiếp đau thương người ơi,
Để rồi bao đêm ngồi trong cô đơn hoài chờ mong,
Mơ bóng em dấu yêu quay về đây.
Đường vào tim em ôi băng giá,
Trời mùa đông mây vẫn hay đi về vẫn mưa,
Mưa rơi trên đường thầm thì,
Vì đâu mưa em không đến…
Đường vào tim em mây giăng kín,
Bàn chân anh trên lối đi không thành,
Những đêm khuya mưa buồn một mình,
Có khi cho ta quên cuộc tình…
Người khuất xa đường về sao thênh thang quá,
Người gần bước chân vẫn như còn xa,
Dù lòng nhớ thương người vẫn luôn âm thầm,
Mà nói không nên lời…
Ngày tháng qua tình trong anh chôn giấu,
Dù rằng chúng ta vẫn hay gặp nhau,
Lòng hoài ngóng trông được nghe tiếng em cười,
Mà cứ như vô tình…