Nói em nghe đi đến lúc kết thúc thật sao?
Hứa trăm năm hứa sẽ ở bên nhau bạc đầu
Cớ sao anh bội bạc quay đi chẳng đoái hoài
Bỏ rơi em ở trong giấc mơ quá tàn nhẫn
Một chiều hoàng hôn tìm về đồi thông
Bờ hồ còn đây bóng xưa đâu rồi gợi niềm dĩ vãng
Rừng cây ngã bóng âm thầm thương khóc nhớ ai
Một mối duyên tình cô gái núi cao sắc hương mặn mà hoa hờn kém xa
Bao sầu vương trên đôi mắt chẳng rời, mỏi mệt sao cứ theo cuộc đời ơi
Phiêu bạt trôi qua nhiều năm khắp nơi, bước chân vẫn đi mà sao không thể tới
Gặp nguy khốn, ta nhắc lòng, không được chùn bước, không than trách phận
Đi từ vạch con số không, hãy tập quen với bão sóng
Yêu nhau làm chi khiến trái tim ta hóa điên dại
Trao đi bao niềm tin để rồi nhận lấy những gian dối
Lời hẹn thề suốt kiếp có nhau đến kiếp sau
Giờ đây riêng ta ôm lấy những u sầu
Đêm khuya thềm xưa vắng không người qua đây
Vầng trăng chết theo ngàn mây trôi. Màu tan vỡ nghe mơ hồ
Đèn soi bóng người ngồi chờ ai nghe buốt giá trong cô liêu
Ôi niềm nhớ trở về trong ta.
Từ rất lâu anh xem em là người em gái
nhỏ bé xinh xinh hay tươi cười, mình rất thân
anh luôn luôn ngồi nghe em kể
hết những tâm tư trong tim mình, rồi đến khi
Cuộc đời tựa dòng sông sẽ xuôi về biển rộng
Có lúc phải qua ngàn muôn vạn thác ghềnh
Kiếp sống gió sương cùng phiêu bồng,
giang hồ một chiều nhớ về căn nhà xưa.
Hồi ức của đôi ta nguyên vẹn không phôi pha
Mà chẳng thể sánh bước chung đường anh ơi
Lời yêu thương cho nhau tan vỡ theo hạt mưa
Thành gió cát cuốn bay cuối trời
Một ngày khi trên trời cao ngàn ánh sao lu mờ
Thì anh có nơi phương xa quay về
Một ngày nơi sa mạc kia hạt tuyết đông rơi đầy
Thì yêu thương xưa trở lại đúng không?
Có ai, yêu một người chẳng biết đúng sai
Chỉ mong người kia sẽ đáp lại
Đừng trêu đùa em, chuyện tình này em sai