verse:
Nhìn về khoảng thời gian đã đi qua càng đau
Tưởng rằng ta sẽ mãi mãi bên nhau nào thấu
Nhân duyên quá vô thường
Một ngày kết thúc đôi tay sẽ buông
Chạm được đến nhẫn cưới rồi sao khóc nấc nghẹn ngào
Version 1: Đặng Thanh Tuyền viết lời và trình bày
Tại vì con ăn chơi hư đốn
Làm mẹ cha phải tốn bao nhiều tiền
Để cha phải vất vả một mình
Nhiều đêm mẹ rơi nước mắt
Hỡi huynh đệ ơi uống đi chờ chi
Chúng ta được vui mấy khi
Bấy lâu biệt ly cách chia đường đi
Vẫn nguyên vẹn tôi khắc ghi
Kiếp con người, khó đủ đường sinh tử dọc tứ phương
Mong tìm kiếm chút hương hoa giữa gió sương
Có thất bại, có nhẫn nại, đời có lúc thăng trầm
Mệt nhoài đôi vai, mới quý ngày mai
Cha mẹ ơi xuân này con không về, một mùa xuân nữa con xa làng quê
Ai cũng vui, riêng mình con tái tê, gió sương bao năm đời con nay vẫn thế
Làm xa xứ, bao khổ nhục! Nhưng lòng con cố chẳng cho ngã gục
Bởi nhà ta đang bấp bênh, gắng cày vươn lên đích đến!
Ngày hôm nay, chợt nhớ em bỗng thấy hiu quạnh
Vội vàng tìm em nơi đâu, anh nhắn tin cho em có hay
Lời yêu em anh đây nói sao mà luôn không hết bao lời nhắn
Gửi trao đến em thôi , lòng anh mong em
Lòng chẳng sao quên bao năm tháng ta cơ hàn
Không một hỏi han
Độc bước gian nan dường dài đôi chân không nản
Muốn vinh quang phải nếm đủ cay đắng bẽ bàng
Bước cô đơn bóng dài về đâu hỡi đôi chân rã rời
Nhìn sâu trong đêm vắng có riêng mình lẻ loi
Bóng trăng soi não nề vùng tóc rối buông lơi xuống đời
Khi đánh mất cuộc vui.
Nhìn ánh trăng trên sông ta nghe tiếng đàn vọng vang đâu đây
Chờ cố nhân bao đêm nhưng sao chẳng thấy em quay trở về
Cạn chén ta ngâm đôi câu thơ cuộc đời thật vô nghĩa
Để lệ tràn rớt rơi xuống thành sông