Đoạn đường em bước đi
Không có anh hai hàng mi ứa lệ
Từng ngọn đèn trong đêm
Cũng hiu hắt như đứng đây chờ ai
Tình yêu của hai ta mãi mãi sẽ chỉ là một ẩn số
Một lòng hi sinh bản thân mình đổi lấy chiếc ôm của anh!
Nhìn sâu trong mắt em đi anh ơi đừng có điều gì giấu em
Người từng nói rất уêu thương em mà sao toàn là dối gian
Đi về đâu đôi bàn chân chai sần, vì ngày xưa bước qua những niềm đau
Riêng mình ta cô độc bao tháng năm, gió sương phong ba nhiều khi không thể đếm
Rồi đôi lúc ta ngã gục, nhưng chẳng thể khóc trách than số trời
Vẫy vùng từ trong hố sâu sóng đời xô ta chới với
Em như con phố đón chân người
Và em bỗng biết trái tim mình
Dừng theo bước anh về
Trôi theo tháng năm.
Chiều mưa chốn này
Mình em ngồi đây nhớ anh
Nghe trong tim bão giông tơi bời người ơi
Còn đâu ngày xưa vấn vương
Bao sầu vương trên đôi mắt chẳng rời, mỏi mệt sao cứ theo cuộc đời ơi
Phiêu bạt trôi qua nhiều năm khắp nơi, bước chân vẫn đi mà sao không thể tới
Gặp nguy khốn, ta nhắc lòng, không được chùn bước, không than trách phận
Đi từ vạch con số không, hãy tập quen với bão sóng
Giả điên để sống, tất cả phải cam lòng
Bao nhiêu ngọt cay, cũng phải chấp nhận
Chịu bao hờn căm năm năm mười năm
Gian trần luôn thâm, im thôi để thấm
Còn đâu nữa những phút giây êm đềm
Còn đâu nữa tiếng gió reo bên thềm
Và những thuở yêu nhau xa xăm như trong tiền kiếp
Đã hết lâu rồi cuộc tình nghe như tiếng khóc buông lơi
Sao chẳng thấy nguôi.
Trời giữa đêm tĩnh mịch bao la ánh trăng bên lầu
Lòng trống không chẳng ngủ đêm thâu tơ tình ai thấu
Trái tim như vực sâu hóa thiên thu nỗi sầu
Giờ đây lệ cứ rớt rơi dưới cầu