Tự Trọng

Nhẹ nhàng làn gió thoang thoảng
Gió đưa hương hoa nồng nàn
Trời đêm muôn ngàn tinh tú
Áng mây phai mờ vầng trăng

Không Cần Nói

Chiều tan vào mây chỉ còn riêng mình tôi
Tình yêu rời xa tầm tay nghe chơi vơi rã rời
Nghe cơn đau không lời, cô đơn gọi mời, giọt lệ lặng rơi

Cảm Xúc Ngọt Ngào

Chốn xưa còn đây anh và em bao ngày tháng vui buồn
Thuở xưa còn ngây thơ cảm giác còn xuyến xao bồi hồi
Chợt lòng thấy nhớ ôi ngày qua đôi mình luôn có nhau
Nhớ lắm lúc ta xưa đôi bắt bướm cùng với nhau.

Tình Cuối Mùa Đông (天荒地老)

Giọt buồn vương trên khóe môi giá buốt như thêm rã rời
Vì tình yêu đem sớt chia khi trái tim đang say nồng
Thà đành quên theo tháng năm, ôi tình xa nhưng đêm đêm mộng về
Khẽ nhắc em bao niềm riêng khi mình bên nhau gối chăn