Ngồi trong khung dệt tơ, sầu thắm từng cánh hoa rụng rơi
Tìm những dấu tàn phai, đừng ước mộng nữa anh ơi
Tình yêu mang khổ đau mình quên đi nhé
Hãy lắng nghe bao nhiêu mùa thu đã qua
Nửa vòng tay, khó ôm được hết
Trọn hạnh phúc sẽ tan như một bóng mây
Tình đã chết, giữa khi đơn sơ
Tình đã cho, nào biết bao giờ
Bài tình ca đây, tặng hiến cho người
Nghìn đời yêu nhau sẽ không hề phai
Lời ân ái đó, mãi không nguôi
Lời ân ái thiết tha nhớ thương ai
Quê hương ta đâu? Gia đình ta đâu?
Bạn bè ta đâu? Người tình nơi nao?
Tình đời ngày nào không ai thấy đâu!
Ôi thương yêu sao bỗng phai tàn mau?
Thêm chút men đắng đi em rượu không giúp quên được bóng hình
Hình bóng người xưa trở về mĩm cười cùng ta trong đáy ly
Anh cố quên bóng em đời chia cách ta phương trời
Tình duyên cũng như bọt nước đã tan vào trong biển khơi
Chuyện tình ấy giống như thảo nguyên mênh mông
Dù nhiều mưa nhiều cơn giông không thể ngăn chân
Đợi khi gió mưa ngừng bình minh cũng ló dạng
Xa xăm là nắng đang rọi xuống đôi mình
Ngày đó ta bên nhau
Gửi yêu thương đắm say nồng
Cuộc tình mình ước mơ đầy màu xanh
Hanh phúc ngỡ thênh thang
Giữa bầu trời bao tiếng cười
Dệt mộng đẹp ấm êm mãi bên nhau
Moi, je cons truis des marion net tes
Avec de la fi celle et du pa pier
Elles sont jo lies, les mignon net tes
Je vais, je vais vous les présen ter
Mặt trời tình yêu từng đã soi sáng tôi
Từ khi mới thoát thai chào đời
Mẹ nịnh và ru tôi bồng bế bên nôi
Lời ru ấm êm như mặt trời.
Thuyền buông trôi lênh đênh trên mặt sóng nước xanh
Tìm đâu thấy được cố hương xa mờ
Và anh đi không bao giờ tìm thấy biển tình
Vì em đã mang theo dòng hải hồ