Chiều nay lang thang chốn xưa
Vắng dấu chân em yêu
Hoàng hôn phai theo cánh chim cuối trời
Hình bóng em xa mù khơi
Nắng ơi sao không lên, màu mắt em giấu bao buồn phiền
Từng cơn mưa, rơi trong sầu nhớ
Nhớ anh thơ thẩn trong từng tiếng mưa bâng khuâng
Chuyện tình yêu phải chăng là mơ
Để mình em ngồi đây thẫn thờ
Và con tim em đau nhiều
Xin hãy quên đi, xin hãy quên đi kỷ niệm
Trên con đường mùa đông trắng xóa tôi đi qua
Từng cơn gió mang theo hương hoa xuân về
Tôi bồi hồi tìm lại những dấu yêu năm xưa
Từng con phố thân quen trong tôi bốn mùa
Nơi bến sông hồn nhiên
Những trái tim bỏ quên
Tận sâu trong đôi mắt ướt
Là bao la một nỗi đau.
Phật dạy nhân sinh tu đức
Giải phóng sân, hận khỏi lòng
Nghiệp lực bao năm vì đâu?
Bám víu, đam mê khổ sầu
Đường trần muôn kiếp bám vào
Bồđề không thể nở hoa
Dòng đời còn trôi vạn nẽo
Bỉ ngạn trào dâng khó qua
Chiếc lá rụng, cuộc tình chìm vào quên lãng
Hỡi người yêu, xin đừng ngại gì sương gió
Những cánh hoa trôi dạt về dòng sông cũ
Câu thề trọn đời, xin người chớ quên.
Từng cơn gió nhẹ thoáng qua
Bao lời yêu như giấc mộng
Chợt trong đêm lệ hóa mưa
Vươn sầu bi khóe mi biệt ly
Dù lòng vẫn biết có những lúc em sai lầm
Con tim ghen tuông với giận hờn
Bởi vì tình này trọn đời em trao anh
Không muốn tim anh trao người khác
Mưa buồn vẫn mãi rơi nghe như nhưng tiếng lệ rơi
Thắm thiết như một bài tình ca khi giã từ
Biết không người ơi tình đã đến trong ngây thơ
Khi hai đứa mình gặp nhau dưới nắng chiều ngất say.