Khúc ca vội vã đưa con thuyền ấy tách bến sang ngang
Thế gian nay còn đâu, giấc mơ trên con tàu một chiều nào mình xa xứ
Hỡi người anh yêu dấu, rượu cay anh uống, nước mắt rơi tuôn
Đâu những đêm thâu gối chăn ta nguyện không rời.
Nói năng chi, nói năng chi
Chỉ một lời thôi, nghe cũng thấy ngu si
Nói năng chi, nhắc nhau chi
Là một cuộn phim, phim câm không lời nói nào.
Sinh ra không là cái chi
Thế nhưng tôi đã lắng nghe
Hôm nay nghe lời Hồng hoa
Hồng sinh ra, vào bình minh
Có sương rơi chào hoa trinh
Ôi tia nắng chiếu lên hoa
Rung rinh, hoa nở tung lên
Nên hoa vui, muốn yêu đương
Nhưng khi hoa khép trong đêm
Hôm sau, thấy hoa già
Dù rằng trong cánh vườn xanh
Trồng nhiều hoa lá ngả nghiêng
Có bông hoa hồng xinh nhất.
Chiều bơ vơ tim sao se sắt tuyết rơi lẻ loi
Cầm tay anh, em nghe trống vắng hắt hiu về cuối chân trời
Trời gây thêm chia ly cho nỗi nhớ nhung đầy vơi
Biết bao giờ mới trông thấy bóng anh yêu.
Gọi anh cho vơi nhớ thương
Cho những đêm xưa còn dư hương
Gọi anh, buồn một mình
Hỡi người yêu
Anh đâu có nghe em thầm gọi tên
Khi cố quên càng nhớ thêm
Một vết thương ngày xưa êm ái
Bàn tay vẫn còn hơi men đắng cay
Dù đốt tâm hồn ta cho bao giấc mơ
Là những ân tình thời ngây thơ
Doanh nhân triệu đô chẳng thiếu thư chi ở trên đời
Nhưng buông lơi nhiều câu nghe tưởng như sân đầu gấu
Người đời tung hô cứ nghĩ mình như một quý phi
Rồi lên sân si chửi mắng chẳng ai ra gì!?
Đêm qua ta mơ như đi về nơi tuổi thơ
Ngày xưa ngẩn ngơ, chẳng thấy hết mênh mông đất trời
Thời niên thiếu, tiếng cười chẳng vơi, quá bình yên thảnh thơi
Biển sóng dạt dào,
Trùng dương lớp lớp trôi đi về chốn nao,
Đời như những cơn sóng buồn,
Mà ngàn năm biết nơi đâu là bến bờ.
Cuộc đời vui, cuộc đời buồn,
Nào ai hay biết cho đâu là bến mơ,
Niềm hạnh phúc hay nỗi sầu,
Dòng đời trôi cuốn ta qua ngàn năm.
Cố quên sao được anh, cố quên sao buồn thêm
Dù rằng anh đã đem bao yêu thương gửi gió mấy rồi
Cố quên sao được nhau, trách sao không sầu đau, này người trông rất xưa