Đời nay đã nhiều vất vả gian khó thăng trầm
Nước mắt âm thầm, cô đơn không bóng người thân
Ngày trượt ngã, ngày ta đã cay đắng thất bại
Bạn bè ở đâu? Biết anh em ở đâu.
Cuộc đời lắm lúc bôn ba vì tiền xa quê
Sài Gòn lê thê nhiều năm tháng chưa về
Nhớ quê nhà, thiếu vắng cha mẹ già
Hai, ba năm rồi làm thuê chẳng biết mấy lúc xuân về
Tuổi hơn ba mươi ngẫm nghĩ đời
Hết tuổi ăn tuổi chơi vài sợi tóc bạc phơ
Ấu thơ nghèo khó chực chờ, cha mẹ cung ứng đủ đầy
Vai gầy mẹ vẫn có bương, ngồi vào lòng cha thương
Tuổi mới lớn con mới hiểu ra chằng đâu hơn nhà.
Lang thang kiếp sống bon chen, chơi vơi lạc lõng giữa đời
Nhìn đời vật vã với bao nhỏ nhen
Bao phen cố đứng lên, thoát xa kiếp nợ nần
Sinh ra ai muốn bị mĩa mai cười chê
Trước mắt kiếp sống là biển khơi
Ai bơi qua không phải đẫm mình đời thì nhiều rẻ khinh
Ai không nguy khốn chôn số phận, nhiều lần thiếu thốn và mất khôn
Thế gian đổi thay, nghĩa nhân tình như áng mây
Thoáng chốc qua tay, như biển đời sóng vỗ vơi đầy
Biết đâu ngày sau, trả vay trầm luân bể dâu
Ta bước qua nhau gieo khổ sầu
Người đời cười ta, là lúc trong tay ta không một xu
Lênh đênh với kiếp sống khó nhọc
Thì ai cũng tránh xa ta không mong làm quen
Đời ngoài mẹ cha, thì có ai bên ta khi lầm than
Gian nan anh em quay mặt đi mới hiểu thấu lòng người
Giàu tiền – Bạc nghĩa ai ai cũng chia từng lời nói cười
Mười câu chua cay, nhưng mười một tiếng hét tiếng vỗ tay
Miệng luôn kinh sách, thế nhưng tâm tối tăm toàn điều thâm
Lắm đêm gối nằm, nhọc trong tâm với trăm ngàn ưu phiền
Lời Việt: Lee Phú Quý
Nhân sinh nào ai chẳng lần điêu linh nghèo khổ
Đồng tiền có số, số cao thì mua cả lòng nhân
Trong tay có tiền, ai cũng thân cũng tới chơi
Bạc tiền vơi, anh em ngó lơi, quay gót thảnh thơi