Đào năm cũ từng chiếc lá úa rơi, con ngõ xưa rêu mờ
Lầu nhện tơ giăng, cánh én liệng, đâu bóng anh thuở nào
Mười năm qua tìm đến chốn xưa, cây thông già soi bóng
Nước im hơi, liễu rêu sợi buồn như nhắc lên câu thề.
Một ngày xa xưa tình còn trong mơ, cùng nhau say đắm dưới muôn hoa đẹp
Anh với em dìu bước theo cung đàn
Tưởng rằng tình yêu mặn mà bền lâu, vì trong âu yếm mấy ai đâu ngờ
Cho ai đành dứt ân tình bước đi
Mùa thu qua từng chiếc lá bay về nơi chốn xa
Và cơn gió tìm lãng quên về nơi cuối trời
Người yêu hỡi giờ lối xưa còn đâu gót hồng
Kiếp rong buồn tình hoang vu mãi trôi hoài về nơi xa
Tiền nhiều bạn bè đến bám vai, trắng tay sao không ai đoái hoài
Gần kề, thề đệ với huynh, sao hôm nay ta chỉ một mình
Tiền nhiều trăm nghìn anh em, ta nâng chén vui say mèm
Cạn tiền, cạn tình, bước qua hỏi thăm cũng chẳng thèm
Khúc ca vội vã đưa con thuyền ấy tách bến sang ngang
Thế gian nay còn đâu, giấc mơ trên con tàu một chiều nào mình xa xứ
Hỡi người anh yêu dấu, rượu cay anh uống, nước mắt rơi tuôn
Đâu những đêm thâu gối chăn ta nguyện không rời.
Nói năng chi, nói năng chi
Chỉ một lời thôi, nghe cũng thấy ngu si
Nói năng chi, nhắc nhau chi
Là một cuộn phim, phim câm không lời nói nào.
Sinh ra không là cái chi
Thế nhưng tôi đã lắng nghe
Hôm nay nghe lời Hồng hoa
Hồng sinh ra, vào bình minh
Có sương rơi chào hoa trinh
Ôi tia nắng chiếu lên hoa
Rung rinh, hoa nở tung lên
Nên hoa vui, muốn yêu đương
Nhưng khi hoa khép trong đêm
Hôm sau, thấy hoa già
Dù rằng trong cánh vườn xanh
Trồng nhiều hoa lá ngả nghiêng
Có bông hoa hồng xinh nhất.
Chiều bơ vơ tim sao se sắt tuyết rơi lẻ loi
Cầm tay anh, em nghe trống vắng hắt hiu về cuối chân trời
Trời gây thêm chia ly cho nỗi nhớ nhung đầy vơi
Biết bao giờ mới trông thấy bóng anh yêu.
Gọi anh cho vơi nhớ thương
Cho những đêm xưa còn dư hương
Gọi anh, buồn một mình
Hỡi người yêu
Anh đâu có nghe em thầm gọi tên
Khi cố quên càng nhớ thêm
Một vết thương ngày xưa êm ái
Bàn tay vẫn còn hơi men đắng cay
Dù đốt tâm hồn ta cho bao giấc mơ
Là những ân tình thời ngây thơ