Sợi hồng tơ thoáng qua kiếp hồng nhan
Mối duyên này thế nhân còn ai oán
Nếu tâm người đã vội đi
Đừng gieo trái tim thêm cuồng si
Đừng mộng mơ khiến nhau thêm khổ đau
Tiền như con dao khi lao vào dễ đứt tay
Nó khiến cho anh em coi nhau như người dưng
Đời không như mơ không bao giờ như ước mơ
Lúc trắng tay anh em khi xưa đâu còn ai
Từng đêm thâu nhung nhớ ai hay?
Hạ dần qua, thu đến mình ta đắm say
Dù năm tháng cuồng quay, dù thế nhân đổi thay
Vẫn nguyện lòng nơi ấy chờ ai?
Ngắm nhìn núi lớn hàn huyên bốn bể giang hồ
Rượu ba chung nồng say thưởng trăng trước gió
Mộng cảnh vẫn chưa dứt, nỗi đau chưa biến tan
Một nhi nữ âu sầu trong tiếng tỳ bà
Lòng quặn đau vì đâu biết khi yêu sẽ buồn
Mà biết trước thì sẽ không yêu thương một ai
Một mình thôi đâu vấn vương ân tình đã hóa tro tàn
Mà cớ sao tình duyên có quên được đâu
Kiếp duyên không thành cách xa tình chúng ta sẽ úa màu
Anh mong rằng là giấc mơ rồi ngày sẽ tan
Nhưng qua đêm dài tiếng yêu cùng gió bay chẳng quay về
Cô đơn này tháng năm theo mãi đời tôi
Version 1: Thiên Tú trình bày
Ngoài trời hoa anh đào rơi dưới mái sân chùa thiêng
Duyên hay số đời này chắng tin
Chẳng run sợ điều chi suốt kiếp danh phàm nhân gió sương
Cúi mong xin phật thương thoát kiếp bao lầm than
Dồn ta đến tận cùng hóa tâm ma
Gột đi sầu thương mãi hóa hư không buồn đau
Vì em anh đây từng ngày cố gắng
Nhưng vì sao em luôn ơ thờ ngó lơ
Dù cho yêu em nhận lại bao tổn thương
Mà đôi tay luôn níu kéo em làm chi