Lời Việt Thiên Tú
Người đi tu ngàn năm đến nay sẽ đắng cay vướng tơ phàm duyên
Một âm vang vượt qua thời gian là tiếng mõ tụng kinh
Quỳ sám hối dưới chân Phật thiêng giọt nước mắt rớt rơi xuống bùn
Đường nhân gian đến nay hết duyên hẹn em dưới cõi hoàn tuyền
Đời người ngược xuôi đi về đâu biết đâu là bờ
Vương vấn thêm bao nhiêu sầu mái tóc nay bạc phơ
Ta chợt tỉnh giấc chốn hoang tàn ta một mình
Cả cuộc đời chịu gió mưa vẫn trắng tay bằng không
Luyến lưu hôn lên tóc người, sương lạnh phấn son đã nhạt
Tháng năm trôi đi vẫn đợi, từng nỗi đau khô héo
Ái thương vương câu hát sầu, sao lòng khó quên bóng hình
Trời rộng đất xa, cùng người bước qua, đoạn duyên đôi ta
Ngọn gió thổi qua gió theo mây về trời
Nhìn tuyết trắng nhẹ rơi nhẹ rơi tuyết trắng lạnh thấu sương
Chiếc áo phôi phai thật nhỏ bé giữa nơi đất trời
Một thân bôn ba bước qua núi sông ngàn trùng
Được mất một đời
Nhục vinh kiếp sống nhân sinh nặng gánh vai
Đời người sống, mơ ước nhiều
Vội buông tay trả vay ta được gì
Ngày nay trên trần gian người mang thân lầm than suốt kiếp chẳng ai ngó ngàng
Cười chê với mỉa mai, dù có đúng thành sai, chua cay phủ phàng thế đấy
Ai hoan nghênh người trắng tay cơ hàn, nghĩ đến thôi cũng thấy phiền
Dù sống tình nghĩa ai thèm thân
Phiên bản 1: Hoàng Hồng Quân trình bày
Đồng tiền làm người ta mù quáng
Chẳng biết đâu, đúng hay là sai
Bạc vàng tựa một viên thuốc tiên
Giúp cho ta xua đi ưu phiền
Mình trắng đôi tay mới hay, kẻ xấu sau lưng quá nhiều
Còn tiền thì thương yêu anh em chén ly yêu thương dệt thêu
Trời trắng trong xanh quá đông những chiến hữu ngoan không cần kêu
Lạc vào giữa phong ba chỉ có ta đơn côi dìu hiu