Chúng con ý thức rằng
Chính phiền não si mê
Làm cho thế giới này
Trở thành tâm hỏa ngục.
Một nén hương tâm thành thắp dâng lên đài sen
Quy ngưỡng ơn vô lượng của Đức Phật Thích Ca
Ngài đã khai con đường trí tuệ và từ bi
Độ chúng sanh nhân loại thoát luân hồi tử sinh.
Nơi trần gian nhiều khổ đau từ ngàn xưa đức phật ra đời
Cứu muôn loài vượt qua bao trầm luân rời xa tử sinh
Ánh đạo vàng luôn tỏa sáng, pháp chư Phật là lý chân
Từ đây chúng sinh nương nhờ theo thuyền tự vượt thoát sông mê
Một bông hồng cài lên áo cho anh cho em
Cho những người đang còn mẹ
Ôi hạnh phúc biết bao
Nếu tôi lỡ làm ai đau khổ
Bằng tư tưởng hay bằng hành động
Dù trực tiếp hay là gián tiếp, xin hãy tha thứ cho tôi!
Xin hãy tha thứ cho tôi! xin hãy tha thứ cho tôi!
Thời gian thấm thoát trôi nhanh
Phù du kiếp sống mong manh vô thường
Bao nhiêu năm tháng tha phương
Bây giờ niệm Phật trở về cố hương.
Muôn loài chúng sinh, sanh tử luân hồi
Nghiệp lành nghiệp dữ, hai thứ kéo lôi
Nhân nào quả nấy, đục, trong, sáng, tối
Tu thân, khẩu, ý, trả vay kiếp người.
Ngài ra đi, Vì chúng sanh
Ra đi từ ly vợ hiền con yêu dấu
Ra đi biệt cách ngai vàng cùng bóng cha.
Người si mê đi lầm đường, lạc lối
Xa xa dần với giới hạnh, tình thương
Người xướng tụng hàng ngàn câu vô nghĩa
Sao bằng nghe một câu Pháp chân thường.
Một hôm một hôm mồng một đến chùa
Em đi đi với mẹ dâng vài hoa sen
Đến chùa đến chùa dâng cả hồn em
Lên trên trên Đức Phật lòng em kính thành.