Lặng nhìn núi cao mây mờ che khuất
Cánh đại bàng vội vã về đâu
Sông sâu biển rộng giang sơn gợi nhớ
Bóng anh hùng xa dần trời mây
Bao khổ đau trần thế, lận đận gian nan kiếp người
Ngọt bùi chua cay khóc cười
Tham sân si gieo hận thù rồi đau khổ
Ta như kẻ lưu đày vào địa ngục của thế gian
Một tiếng đàn bầu, một lời mẹ ru
Một dòng sông nhỏ đưa tôi trở về
Đường làng gập ghềnh quanh co
Mẹ tôi nón lá tiễn tôi một chiều
Chiều ra bên bờ sông vắng
Thẩn thơ theo bờ cát dài
Con tìm dấu chân của mẹ
Tìm hoài không thấy chiều phai.
Những buồn vui thế sự
Thuộc ngôn ngữ trần gian
Mang vào chi cho nặng
Thả gió bay nhẹ nhàng.
Người từ Tây Trúc về đây ai đón một lần
Người từ Tây Trúc về đây thơm ngát thiền hương
Người đến phương Đông ngoảnh mặt nhân gian
Suốt chín năm dài tịnh mặc an nhiên.
Cầu mong cho Covid qua đi
Để cho em thơ đến trường
Cầu xin cho quê hương Việt Nam
Thoát cảnh lầm than
Cầu xin cho mẹ già
Cầu mong cho nhà nhà được vui tươi
Cầu xin cho Thế giới này không còn bóng Covid
Cầu xin cho nhân loại an vui
Bởi thầy lòng không vui
Tôi đi tìm nụ cười
Bởi thấy lòng không vui
Nên tôi niệm kinh mãi.
Hãy mời nhau nâng chung trà đạo
Vị chân thiền nhiên hạo thân thương
Tâm hồn thanh thoát thiện lương
Nẻo về chánh đạo không vương bụi phiền.
Nghe tiếng chuông chùa vang vọng từ xa
Nghe tiếng kinh như ánh sáng soi đường
Nhành dương liễu nước cam lồ từ bi
Tưới mát nhân gian bao đau khổ lụy phiền