Quê tôi ai về thăm cánh đồng cò bay thẳng cánh
Điệu lý thân thương cầu tre, trăng lên bến đợi
Hàng dừa năm nao vẫn chờ đợi người xưa cũ
Kìa dáng nội tôi lưng còng nhìn về xa xăm
Vâng lời Thầy con đi quét lá
Lá vàng rơi lả tả khắp nơi
Lá khô rơi như kiếp một con người
Giờ phút cuối là về cùng cát bụi.
Lời mẹ ru tôi, từ thuở ấu thơ
Ngọt ngào bên cánh võng đưa
Lời cha dạy, đi đâu cũng nhớ nguồn cội
Dù mai lớn khôn hãy nhớ trong tâm
“Làm người chớ vì lợi danh”
Mừng ngày Vu Lan chúng ta cùng reo hát hòa vang
Tình tình tang tính múa cho đều dưới ánh trăng vàng
Reo lên reo lên cho bao lòng thêm tươi thắm
Ôi! Bao hân hoan ta hát mừng Hội Vu Lan.
Lặng nhìn núi cao mây mờ che khuất
Cánh đại bàng vội vã về đâu
Sông sâu biển rộng giang sơn gợi nhớ
Bóng anh hùng xa dần trời mây
Bao khổ đau trần thế, lận đận gian nan kiếp người
Ngọt bùi chua cay khóc cười
Tham sân si gieo hận thù rồi đau khổ
Ta như kẻ lưu đày vào địa ngục của thế gian
Một tiếng đàn bầu, một lời mẹ ru
Một dòng sông nhỏ đưa tôi trở về
Đường làng gập ghềnh quanh co
Mẹ tôi nón lá tiễn tôi một chiều
Chiều ra bên bờ sông vắng
Thẩn thơ theo bờ cát dài
Con tìm dấu chân của mẹ
Tìm hoài không thấy chiều phai.
Những buồn vui thế sự
Thuộc ngôn ngữ trần gian
Mang vào chi cho nặng
Thả gió bay nhẹ nhàng.
Người từ Tây Trúc về đây ai đón một lần
Người từ Tây Trúc về đây thơm ngát thiền hương
Người đến phương Đông ngoảnh mặt nhân gian
Suốt chín năm dài tịnh mặc an nhiên.