Dặm Ngàn Tiêu Dao

Ngõ về trúc biếc mây nghiêng
Trời pha sương mỏng bên triền núi cao
Chân không lộng áng tâm bào
Bầu thơ bay thoảng, hương ngào ngạt hương.

Đời Có Vui

Đời có vui… cho ta thích sống
Đời có buồn… ta mới biết tu
Đời bình lặng… thì đời tẻ nhạt
Đời Áo Lam đời mới đơm hoa

Chốn Thiền Tâm

Bước chân em lạc cửa thiền
Ở đây man mác một miền tịnh viên
Hàng cây ngả bóng nắng ngày
Trầm hương tỏa ngát bụi trần bay xa.

Hoa Mặt Trời

Em đến đây, bằng đôi mắt hồn nhiên
Nhìn màu xanh của pháp thân hiển hiện
Dù thế giới tan tành
Nụ cười bông hoa cũng không hề tan biến
Chúng ta đã được gì hôm qua
Và sẽ mất gì sáng nay?
Em đến đây
Theo ngón tay tôi
Nhìn thẳng vào thế gian điểm tô bằng ảo mộng

Bốn Mùa Tự Tại

Bởi tham vọng nên đời nhiều đau khổ
Bởi tin lầm nên mới có tổn thương
Bởi hững hờ nên lòng dạ thanh lương
Bởi đạm bạc cho nên đời hạnh phúc.

Giữa Hai Dòng Sông

* Kỷ niệm chuyến hoằng pháp Mỹ Quốc và Canada 2007 Đinh Hợi
Viết theo tư tưởng Tịnh Độ Tông Nhật Bản của Ngài Thân Loan thế kỷ 12
Bản dịch của Ngài Phương Trượng Thích Như Điển