Lãng du túy mộng nửa vời
Gót thon nửa bước, cuộc chơi vừa tàn
Sương khuya giăng võng rừng hoang
Gác chân lay phím cung đàn truy nguyên
Đêm vắng thanh âm chân hương phảng phất.
Nhớ mùa trăng Đức Phật Đản sinh.
Chợt nghe tiền kiếp lữ hành.
Bước chân in dấu trời xanh nắng hồng.
Đôi mắt sáng thấy ra vườn hoa đẹp.
Ánh từ bi trong tia nắng hiền hòa.
Thân tiếp xúc sâu xa vùng năng lượng.
Tâm cảm về tan loãng tận bao la…
Buông bỏ hết hư danh hồng trần
Đôi chân bước đi trong lặng thinh
Nắng mưa một mình chẳng ngại gian khó
Vững bước tu tâm khổ hạnh.
Có người con gái mang biết bao tâm sự buồn
Tình thật thà nên đã trao người không thuỷ chung
Vì thế nhân bạc tình người thương mấу cũng bỏ rơi mình
Em vì ai để cho sắc hương tàn phai.
Viên ngọc quý ngàn đời tỏa rạng
Bui vô minh năm tháng phủ mờ
Kinh khuya nhẹ tựa vần thơ
Tỉnh cơn ảo mộng hiên chùa trúc lay
Thầy chỉ khác ta là chẳng tham sân si
Còn lại giống ta mỗi điều một ít
Cũng là ăn nhưng chỉ chay một bữa
Cũng là đi, nhưng bằng chân đất, chân trần
Cũng là ngủ, mhưng ngồi giữa mênh mông
Mắt nhắm lại, tìm mình trong cõi thiền.
Vẳng nghe trong giọt sao trời
Gối hương định tuệ rụng rơi bụi phiền
Đêm vầng trăng tỏ soi nghiêng
Bóng câu mành trúc, khách thiền vô ngôn
Xuân tươi muôn hoa tươi thắm chào xuân
Vang ca câu hát mừng xuân mùa xuân từ bi chan chứa
Hân hoan xuân nay xin chúc mọi nơi
Bao nhiêu phiền não nhẹ buông mừng đón xuân trong Đạo Vàng.
Người là Thái Tử từ hoàng cung ca tỳ la vệ
Được lòng vua cha và muôn dân vạn lần kính yêu
Một thanh niên tuấn tú phi phàm lại văn võ chẳng ai sánh bằng
Có lòng bao dung sự từ bi đất trời rung động.