Mây vương khói chiều, xứ Huế đẹp yêu kiều
Ngơ ngẩn lòng du khách những chiều sương
Hương giang lững lờ, trăng nước vờn đôi bờ
Câu hò vọng xa đưa khúc buồn mơ
Ngày nào qua Hà Tiên
Miền đồng quê dịu êm
Nhớ khi trăng soi đất thần tiên
Nhớ khi mây vương khói hoàng hôn
Quê nhà anh có đồi sim tím
Có nắng hanh vàng mây trời nhẹ bay
Có nước sông hồng màu pháo đỏ
Có mùi hoa sữa toả đâu đây
Về nơi đây chung xây đắp quê hương
Và nơi nơi, vui câu hát yêu thương
Lúa reo mừng, mùa về ngát thôn làng
Đời vui tươi như muôn sóng trùng dương
Mừng xuân tới bằng tiếng sáo vui
Với tiếng cười yêu mến đời
Mừng xuân tới bằng tiếng vỗ tay
Vang khắp trời mây
Ngày đó Tết còn những nôn nao kì lạ
Chờ mong xuân sang mong tết quê nhà
Ngày đó tết còn bánh chưng đâu sẵn có
Phải đêm hôm canh khuya thức bên lò.
Lá một chiếc lá mới chia xa lìa cành rơi
Trong trời hừng đông ánh dương từ từ le lói
Đất trời mặc nhiên đón nắng mai chào ngày mới
Lũ chim bay cất lời vờn đóa hoa cười.
Còn nhớ tinh khôi bao tà áo
Vô tư trên hè phố thênh thang đôi hàng chò
Còn nhớ đơn sơ tay cặp xách
Bên trong có phong thư màu mực tím học trò
Còn nhớ câu yêu thương bỏ ngỏ
Anh cất trong phượng vĩ đầy giỏ xe
Vấn vương sân trường, tháng năm giảng đường đã đi qua rồi!
Em mời anh về Quảng Ngãi quê hương em
Dãi đất miền Trung người hiền hòa thân thiện
Trắng cánh cò bay rợp trời chim én lượn
Hương Quế Trà Bồng chào đón hân hoan.
Em đón anh về Thành Vinh quê em,
Nghe gió biển ru dòng Lam êm đềm,
Người người thân quen sống vui trong tình thương,
Đây những công trường thành phố bình minh,
Câu hát ân tình người em gái quê mình.