Em níu anh rồi hỏi: “Bên kia bờ biển xanh
Phải chăng là núi biếc, cảnh đẹp hiền như tranh?
Nếu bây giờ nước cạn không cản được tầm nhìn
Em thấy gì anh nhỉ, giữa ngày trôi lặng thinh?
Thương nhau xanh ngát Trường Giang
Nhớ nhau qua ngõ Chiên Đàn
Thương em ngồi gốc thuỳ dương
Chờ em bước tới em hát cùng với anh.
Đây Bình Tuy nước mặn về muôn hướng
Bên đại dương sóng dâng tình muôn phương
Dưới ánh nắng mai tiếng hát của dân chài
Nhịp nhàng êm ái
Hãy yêu hỡi người dù quê ta đất cằn đá sỏi
Hãy thương hỡi người sông vắng lẻ loi con đò
Hãy tin hỡi người sương gió không hề nhạt phai
Câu hát ru lòng ta người ơi người có hay.
Nhiều năm rồi trên biên đảo xa
Anh miền Trung tôi miền Tây
Nơi quê tôi nước mặn đồng chua
Nơi quê tôi đất cày lên sỏi đá
Miền đảo bao la chung một mái nhà
Trên đảo Trường Sa
Ninh Thuận quê mình biển xanh sóng vỗ miên man
Những cánh đồng muối trắng đàn hải âu tung cánh giữa trời xanh
Ninh Thuận quê mình bạt ngàn nho chín tím trời chiều
Tiếng hát ai ngọt ngào, cô gái Chăm e ấp sau vành khăn
Đêm du thuyền trên dòng Hiền Lương
Nghe câu hò răng mà thân thương
Gio Linh bên ni, bên nớ Vĩnh Linh
Cao su màu xanh ân tình
Khơi dòng sữa gọi bình minh
Có nơi mô như miền quê ta
Miền đất quanh năm bao mùa nắng gió
Thương cha một đời gập ghềnh bờ đê
Nắng trũng hai vai mưa thâm mắt cá
Cho cây lúa vẫn xanh dưới trời chang chang
Tôi người khách lạ bơ vơ chiều Đà Lạt
Nghe thông reo lạc lõng với đời
Rừng thông ca hát tìm em nơi đâu
Hỡi cô má hồng duyên dáng năm xưa
Về Hà Tây đi em
Có bao con đường quen
Đường Thường Tín yêu thương
Kỷ niệm phút giận hờn