Có nơi mô như miền quê ta
Miền đất quanh năm bao mùa nắng gió
Thương cha một đời gập ghềnh bờ đê
Nắng trũng hai vai mưa thâm mắt cá
Cho cây lúa vẫn xanh dưới trời chang chang
Ninh Thuận quê mình biển xanh sóng vỗ miên man
Những cánh đồng muối trắng đàn hải âu tung cánh giữa trời xanh
Ninh Thuận quê mình bạt ngàn nho chín tím trời chiều
Tiếng hát ai ngọt ngào, cô gái Chăm e ấp sau vành khăn
Đêm du thuyền trên dòng Hiền Lương
Nghe câu hò răng mà thân thương
Gio Linh bên ni, bên nớ Vĩnh Linh
Cao su màu xanh ân tình
Khơi dòng sữa gọi bình minh
Tôi người khách lạ bơ vơ chiều Đà Lạt
Nghe thông reo lạc lõng với đời
Rừng thông ca hát tìm em nơi đâu
Hỡi cô má hồng duyên dáng năm xưa
Về Hà Tây đi em
Có bao con đường quen
Đường Thường Tín yêu thương
Kỷ niệm phút giận hờn
Chiều mưa Ca li bỗng nhớ cơn mưa Sài Gòn
Hạt mưa rơi rơi sao nghe lòng mình buồn tênh
Từng cơn mưa qua nhung nhớ tan theo giọt buồn
Nhung nhớ trôi theo bụi mờ mưa ơi mưa lạc hồn tôi
Sao hồ gươm biết tôi chia xa
Mà run run cho từng bóng cây nhoà
Mà im im lặng hết ngàn tăm cá
Mà thở chiều lên khắp cỏ hoa
Ai về miển Tây theo con nước xuôi dòng
Nghe Vàm Cỏ Đông mêng mông sóng vỗ trên sông
Long An ơi bao đời kiên cường trung dũng
Nặng nghĩa vẹn tình quê mình đôn hậu thủy chung
Tôi yêu tiếng Việt tôi, từ khi còn trong nôi
Tôi yêu tiếng ru à ơi, ấm hơi mẹ cha
Tôi yêu tiếng Việt tôi, yêu câu hò bên sông
Yêu tiếng í ơi chợ đông, tiếng rao buồn trong đêm dài
Sài Gòn yêu thương những ngày gian nan
Chủng họa Co vid bỗng dưng lan tràn
Bao nhiêu con người ngày đêm vất vả
Bao nhiêu gia đình gặp cơn sóng gió