Hai mươi năm tôi trở lại Sài Gòn
Hoài niệm xưa về đầy trong nỗi nhớ
Từng cánh phượng bay, hồng lên màu áo phố
Em còn đây hay ở nơi đâủ
Đường về nhà tôi, cây bàng lá đổ ven sông
Mù u chín mọng, lúa trổ đòng đòng, cá lội bờ sông
Anh đi qua Việt Bắc nhớ hoa hồi biên giới
Anh đi tới miền trung thoáng hương trầm xứ Nghệ
Anh đi vô Đồng tháp có hương sen thơm ngát
Anh vẫn không quên hương quế, hương quế Trà Bồng
Tháng tám mùa thu, lá khởi vàng chưa nhỉ
Từ độ người đi thương nhớ âm thầm
Có phải em là mùa thu Hà Nội
Tuổi phong sương ta cũng gắng đi tìm
Có phải em mùa thu xưa
Trên sông chơi vơi
Gió đưa hiu hắt từ phương xa vờị
Lan theo cơn gió
Bấp bênh trôi máu ai pha hồng dòng sông
Vang theo hơi gió.
Tiếng của ai thầm khóc trên lưng sóng
Thôi nhắc nhở chi khi Bắc Nam
Đoạn tình, tàn sát sinh linh
Nước mắt mẹ không còn, vì khóc những đứa con
Lần lượt ra đi, đi mãi mãi
Thời gian trôi qua, vết thương trên thịt da
Đã lành theo năm tháng
Nhưng vết thương lòng mẹ vẫn còn nặng mang
Hà nội ơi tươi xanh màu áo học trò
Những con đường thân quen còn đó
Tiếng rao vang đâu đây nghe động trời đêm
Qua nửa đời phiêu dạt
Con lại về úp mặt vào sông quê
Ơi con sông dạt dào như lòng mẹ
Chở che con đi qua chớp bể mưa nguồn
Từng hạt phù sa tháng ba tháng bảy
Từng vị heo may trên má em hồng.
Hà Nội ơi hướng về thành phố xa xôi
Ánh đèn giăng mắc muôn nơi áo màu tung gió chơi vơi
Hà Nội ơi phố phường giãi ánh trăng mơ
Liễu mềm nhủ gió gây thơ thấu chăng lòng khách bơ vơ.
Trời Huế vào thu chưa em?
Ở đây trời làm mưa bay
Mây xa bể rất nhiều
Hàng cây mưa lá vàng
Anh thấy mình cô đơn