Chiều mưa Ca li bỗng nhớ cơn mưa Sài Gòn
Hạt mưa rơi rơi sao nghe lòng mình buồn tênh
Từng cơn mưa qua nhung nhớ tan theo giọt buồn
Nhung nhớ trôi theo bụi mờ mưa ơi mưa lạc hồn tôi
Sao hồ gươm biết tôi chia xa
Mà run run cho từng bóng cây nhoà
Mà im im lặng hết ngàn tăm cá
Mà thở chiều lên khắp cỏ hoa
Ai về miển Tây theo con nước xuôi dòng
Nghe Vàm Cỏ Đông mêng mông sóng vỗ trên sông
Long An ơi bao đời kiên cường trung dũng
Nặng nghĩa vẹn tình quê mình đôn hậu thủy chung
Tôi yêu tiếng Việt tôi, từ khi còn trong nôi
Tôi yêu tiếng ru à ơi, ấm hơi mẹ cha
Tôi yêu tiếng Việt tôi, yêu câu hò bên sông
Yêu tiếng í ơi chợ đông, tiếng rao buồn trong đêm dài
Sài Gòn yêu thương những ngày gian nan
Chủng họa Co vid bỗng dưng lan tràn
Bao nhiêu con người ngày đêm vất vả
Bao nhiêu gia đình gặp cơn sóng gió
Hai mươi năm tôi trở lại Sài Gòn
Hoài niệm xưa về đầy trong nỗi nhớ
Từng cánh phượng bay, hồng lên màu áo phố
Em còn đây hay ở nơi đâủ
Đường về nhà tôi, cây bàng lá đổ ven sông
Mù u chín mọng, lúa trổ đòng đòng, cá lội bờ sông
Anh đi qua Việt Bắc nhớ hoa hồi biên giới
Anh đi tới miền trung thoáng hương trầm xứ Nghệ
Anh đi vô Đồng tháp có hương sen thơm ngát
Anh vẫn không quên hương quế, hương quế Trà Bồng
Tháng tám mùa thu, lá khởi vàng chưa nhỉ
Từ độ người đi thương nhớ âm thầm
Có phải em là mùa thu Hà Nội
Tuổi phong sương ta cũng gắng đi tìm
Có phải em mùa thu xưa
Trên sông chơi vơi
Gió đưa hiu hắt từ phương xa vờị
Lan theo cơn gió
Bấp bênh trôi máu ai pha hồng dòng sông
Vang theo hơi gió.
Tiếng của ai thầm khóc trên lưng sóng
Thôi nhắc nhở chi khi Bắc Nam
Đoạn tình, tàn sát sinh linh