Tôi yêu Hà Nội những sớm mùa thu
Soi gương mặt hồ, xanh biếc trời mây
Khi xa Hà Nội càng thấy yêu hơn
Người đi năm ấy rồi cũng quay về
Dòng sông xanh mát, chảy mãi trong hồn
Sông Thu bên lở nhớ bên bồi
Quê hương sâu lắng điệu hò khoan.
Gió đến bão đến mây đen khắp trời
Nước cuốn ruộng đồng nhà cửa ra khơi
Quê hương miền Trung tan nát tơi bời
Huế ơi Quảng Trị ơi thương quá quê hương tôi
Bắc Ninh Kinh Bắc chiếc nôi của người Việt cổ
Chiếc nôi ngàn câu quan họ
Nằm kề kinh đô Thăng Long, trấn giữ kinh đô Thăng Long
Tôi đã mệt nhoài trên nhiều chiến tuyến
Bờ mương sâu bạn tôi trăng trối sau cùng
Tôi muốn con tôi vuốt ve từng di tích hận thù
Ôi nổi đau không làm nên chiến tích ngày nào
Trả lại giọt máu quyện vào từng cụm đất quê hương
Tôi mang tội gì? Tôi mang tội gì
Nhà xưa còn đây, Mẹ đã xa rồi.
Giọt mưa chiều, theo gió vẫn qua đây.
Giọt sương mai, vẫn về trên phiến lá.
Mà bóng Mẹ, xa khuất mãi ngàn thu.
Anh là trai miệt vườn
Nơi đô thành em là gái hiền lương
Thương là thương em rồi
Mong đôi mình nên nghĩa trầu cau
Thương mối tình đậm sâu
Đôi ta được bền lâu
Cho trọn câu hẹn ước
Anh và em se kết duyên mặn nồng.
Rừng muôn cây xanh cao âm u ngàn thác lá
Gió lắng xa mênh mông ngồi xung quanh phiến đá ta khơi lửa đào
Bập bùng bập bùng trong đêm thâu
Khoẻ vì nước kiến thiết quốc gia
Đoàn thanh niên ta góp tài ba
Tạo nguồn dân sinh mới hùng mạnh trong năm giới
Hợp lực xây hưng thịnh chung nước Nam.
Version 1: THANH NIÊN HÀNH KHÚC (1941)