Con ở thành đô đèn giăng giăng xanh đỏ
Lòng chợt nhớ về lối nhỏ thôn quê
Đường đê quanh co chiều nghiêng bóng nắng
Thương mẹ tóc trắng lưng còng đứng chờ mong
Bao năm qua xứ lạ quê người
Bao năm qua thiếu vắng nụ cười
Lòng ngậm ngùi tưởng nhớ quê tôi
Đời trót rồi làm thân viễn xứ
Để đêm đêm đếm giọt sầu rơi
Em về đó biển xanh đất rộng
Nên phù sa đổ chín cửa sông
Nơi em qua đất mở lời yêu
Lúa nhớ em thật nhiều
Từ say ngất giọng hò chiều.
Đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm
(Chớ) rượu Hồng Đào chưa nhấm mà đà say.
Lời hát xưa nghe sao thắm đượm tình,
Xao xuyến trong tim mình.
Sao anh chưa trở lại Măng Đen
Để hát tiếp bản tình ca ngày ấy
Măng Đen một thời lửa cháy
Măng Đen nỗi nhớ cồn cào.
Em lên với Măng Đen, nơi lắm mưa nhiều gió
Mang theo nắng đồng bằng Nghệ Tĩnh ở trong tim
Em lên với Tây Nguyên yêu Trường Sơn bao la
Thương lắm màu đất đỏ, như mối tình thủy chung.
Đường về làng tôi, lúa xanh đôi bờ
Nắng soi hàng tre, con sông nhỏ uốn quanh
Dân làng quê tôi, nắng mưa dãi dầu
Nước da sạm màu, vẫn giữ lòng trắng trong.
Hò thoại: “Hò ơi! Chắc tại em ở Cái Răng nên hàm răng em trắng đẹp
Vậy chứ anh không có lại gần sao biết áo em thơm rơm nè
Chứ không biết không ưa thì làm sao người ta dám tỏ tường
Thì làm sao dìa Phụng Hiệp
Hò ơi! Làm sao dìa Phụng Hiệp hai đứa mình lứa đôi.”
Anh đánh đàn em ca bài giọng cổ
Buồn mang mác tình quê hương xứ dừa
Những trưa hè oi bức nắng lưa thưa
Uống nước dừa mát ngọt tình hai đứa
Nửa đời, biền biệt xa quê
Nay thơ dẫn lối chứ tôi về, tôi vế làng tôi
Ao tù, ngõ nhỏ đâu rồi
Rặng tre xanh với mảnh trời, mảnh trời vẫn xanh
Nơi nào, em đứng đợi anh
Đêm trăng hò hẹn đã thành của riêng
Mái trường một thuở thiêng liêng
Phượng hồng cháy đỏ cả miền tuổi thơ
Dòng sông, thắm giữa đôi bờ
Lúa xanh mà nuôi những ước mơ, ước mơ ngọt ngào
Quê hương, tình nghĩa dạt dào
Nâng bao đôi cánh chim vào trời xa
Chẳng là trời đất bao la
Chỉ ao rau muống cũng là quê hương.