Về miền Trung cát trắng với rừng
Vách núi với biển biếc liền nhau
Miền Trung đòn gánh cong hai đầu
Thương nhau câu hát cong hai đầu
Yêu nhau gừng cay muối mặn
Đường về làng quê nắng rát đôi chân
Nắng rát ca dao mà theo nhau về.
Mặn lên da là biển
Mặn xuống tóc là trời
Lính đảo không trắng nổi
Yêu hay đừng em ơi
Đây phương Nam đây ruộng CàMau no lành
Với tiếng át êm đềm trong suốt đêm thanh
Quê hương anh lúa rợp khắp bờ ruộng xanh
Lúa về báo nhiều tin lành từ khắp quê cùng kinh thành
Qua miền Hậu Giang ngất ngây bao ân tình
Tháp Mười đồng sâu nhớ thương con sông dài
Đất đượm phù sa cây lúa đã đơm bông
Thắm trên quê nhà ôm ấp bao thiết tha
Về với Huế mà không say một lần
Là vô tình làm buồn giòng sông Hương
Vì bao năm đã đầy ắp nhớ thương
Chừ gặp lại, mần răng không say được
Con ở thành đô đèn giăng giăng xanh đỏ
Lòng chợt nhớ về lối nhỏ thôn quê
Đường đê quanh co chiều nghiêng bóng nắng
Thương mẹ tóc trắng lưng còng đứng chờ mong
Bao năm qua xứ lạ quê người
Bao năm qua thiếu vắng nụ cười
Lòng ngậm ngùi tưởng nhớ quê tôi
Đời trót rồi làm thân viễn xứ
Để đêm đêm đếm giọt sầu rơi
Em về đó biển xanh đất rộng
Nên phù sa đổ chín cửa sông
Nơi em qua đất mở lời yêu
Lúa nhớ em thật nhiều
Từ say ngất giọng hò chiều.
Đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm
(Chớ) rượu Hồng Đào chưa nhấm mà đà say.
Lời hát xưa nghe sao thắm đượm tình,
Xao xuyến trong tim mình.
Sao anh chưa trở lại Măng Đen
Để hát tiếp bản tình ca ngày ấy
Măng Đen một thời lửa cháy
Măng Đen nỗi nhớ cồn cào.