Em lên với Măng Đen, nơi lắm mưa nhiều gió
Mang theo nắng đồng bằng Nghệ Tĩnh ở trong tim
Em lên với Tây Nguyên yêu Trường Sơn bao la
Thương lắm màu đất đỏ, như mối tình thủy chung.
Đường về làng tôi, lúa xanh đôi bờ
Nắng soi hàng tre, con sông nhỏ uốn quanh
Dân làng quê tôi, nắng mưa dãi dầu
Nước da sạm màu, vẫn giữ lòng trắng trong.
Hò thoại: “Hò ơi! Chắc tại em ở Cái Răng nên hàm răng em trắng đẹp
Vậy chứ anh không có lại gần sao biết áo em thơm rơm nè
Chứ không biết không ưa thì làm sao người ta dám tỏ tường
Thì làm sao dìa Phụng Hiệp
Hò ơi! Làm sao dìa Phụng Hiệp hai đứa mình lứa đôi.”
Anh đánh đàn em ca bài giọng cổ
Buồn mang mác tình quê hương xứ dừa
Những trưa hè oi bức nắng lưa thưa
Uống nước dừa mát ngọt tình hai đứa
Nửa đời, biền biệt xa quê
Nay thơ dẫn lối chứ tôi về, tôi vế làng tôi
Ao tù, ngõ nhỏ đâu rồi
Rặng tre xanh với mảnh trời, mảnh trời vẫn xanh
Nơi nào, em đứng đợi anh
Đêm trăng hò hẹn đã thành của riêng
Mái trường một thuở thiêng liêng
Phượng hồng cháy đỏ cả miền tuổi thơ
Dòng sông, thắm giữa đôi bờ
Lúa xanh mà nuôi những ước mơ, ước mơ ngọt ngào
Quê hương, tình nghĩa dạt dào
Nâng bao đôi cánh chim vào trời xa
Chẳng là trời đất bao la
Chỉ ao rau muống cũng là quê hương.
Em lại đưa anh về thăm quê Đồng Lê
Nơi chúng mình thường chăn trâu thuở nỏ
Từng ước mơ qua những ngày đói khổ
Hẹn hò nhau theo chị theo anh đi đánh Mỹ
Cuối dòng sông Cửu Long, trước mặt nhìn biển Đông
Bên cửa con sông Tiền, quê tôi Gò Công
Đây quê hương Trương Định tranh đấu
Đất thiêng liêng ngàn đời khắc ghi sử hồng
Tịnh An quê tôi bên đồi Thiên Ấn bên dòng Trà giang
Tịnh An quê tôi, có đồng lúa vàng lòng mẹ bao la
Có đồng bắp xanh, tình cha cao ngời
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
Ai bảo chăn trâu là khổ
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Mời đến quê tôi miền Trung đất Quảng
Ru khúc ân tình thương mến một vùng quê
Quảng Nam ơi! qua bao thời chinh chiến
Đất Quảng quê mình thắm nghĩa nặng ân sâu