Rồi mai tôi sẽ về sau bao ngày xa vắng
Mang trong tim yêu thương lời muốn ngỏ
Quê hương tôi đất Bạc Liêu nhớ thương
Có cánh đồng ruộng lúa bao la
Có câu đàn mang âm điệu Hoài Lang
Chiều nay nghe tin bão về
Đau lòng người ở xa quê.
Miền Trung oằn mình trong bão tố.
Mảnh đất khô cằn chịu lắm đau thương.
Mai anh có về thăm quê mình Quảng Trị
Nhắn cho em cùng về với anh ơi
Kiếp tha hương nửa đời người phiêu dạt
Nhớ cánh đồng quê nhớ cả bầu trời
Thương đất quê nghèo nước mặn đồng chua
Thương khói lam chiều tiếng mẹ ầu ơ
Lời ru bay sáo diều, lời thơ say những chiều
Đưa ta vào giấc điệp ngày xanh
Ngày sinh con ra, mẹ ơi bỏ con sao đành?
Ngày con sinh ra đâu còn hình bóng của cha
Mơ về tuổi thơ thèm nghe câu hát mẹ ru
Mơ mái ấm gia đình đời vui con khẽ gọi cha
Theo nhau về trên nẻo đường quê ta
Ruộng đồng đơm hoa, sông nghiêng mình ôm lèn đá già
Rồi ngược xuôi những con tàu ngược xuôi
Những con đường thay áo băng băng qua những đồi cao cao
Tôi trở về, về Phước Thắng chiều nay
Nghe những đổi thay trong mỗi luống cày
Ngắm cây cầu gợi lên nỗi nhớ
Và giòng kênh gợi lên ước mơ
Quê hương tôi Quảng Ngãi ân tình
Có dòng sông Trà – Thiên Ấn đẹp làm sao
Người dân quê tôi thật thà chất phát
Luôn mĩm cười với bão táp phong ba
Trời Cà Mau em đứng bên sông dài
buồn trôi theo con nước ròng,
thuyền ai lênh đênh giữa dòng
lục bình xanh ngát trôi lững lờ ngang bến đợi mong.
Em ước bên sông có người hái bông lục bình
tặng người con gái
vẫn mơ ngày hai đứa nên duyên.
Đã hai mùa nước nổi nơi đây anh chờ em
Bến sông màn nước chảy ngẩn ngơ mong người xưa
Thuyền anh long đong sớm chiều
Dọc ngang vương mối duyên đầu,
cùng lục bình lững lờ anh chờ anh mong.