Theo nhau về trên nẻo đường quê ta
Ruộng đồng đơm hoa, sông nghiêng mình ôm lèn đá già
Rồi ngược xuôi những con tàu ngược xuôi
Những con đường thay áo băng băng qua những đồi cao cao
Tôi trở về, về Phước Thắng chiều nay
Nghe những đổi thay trong mỗi luống cày
Ngắm cây cầu gợi lên nỗi nhớ
Và giòng kênh gợi lên ước mơ
Quê hương tôi Quảng Ngãi ân tình
Có dòng sông Trà – Thiên Ấn đẹp làm sao
Người dân quê tôi thật thà chất phát
Luôn mĩm cười với bão táp phong ba
Trời Cà Mau em đứng bên sông dài
buồn trôi theo con nước ròng,
thuyền ai lênh đênh giữa dòng
lục bình xanh ngát trôi lững lờ ngang bến đợi mong.
Em ước bên sông có người hái bông lục bình
tặng người con gái
vẫn mơ ngày hai đứa nên duyên.
Đã hai mùa nước nổi nơi đây anh chờ em
Bến sông màn nước chảy ngẩn ngơ mong người xưa
Thuyền anh long đong sớm chiều
Dọc ngang vương mối duyên đầu,
cùng lục bình lững lờ anh chờ anh mong.
Có về sông Hậu người ơi nhớ ghé Cần Thơ
Nắng mưa hai mùa người con gái chợ nổi lênh đênh
Lấy ghe làm nhà dọc ngang sông nước phù sa
Về quê em với bao nỗi nhớ
Bến sông xưa con đò vẫn đợi
Người quê em nặng nghĩa nặng tình
Gặp nhau rồi không thể nào quên.
Mai anh về tạm biệt nhé Cần Thơ
Tạm biệt sông Hậu mộng mơ hữu tình
Chào cô bé xinh nghiêng nghiêng vành nón lá
Má lúm đồng tiền trong áo bà ba xinh.
Hà nội ngày tháng cũ có bóng trăng thơ in trên mặt hồ
Hà nội ngày tháng cũ có tiếng oanh ca bên bờ tường vi
Hà nội ngày tháng cũ có dáng em tôi áo trắng nghiêng nghiêng đường chiều
Tiếng guốc lưa thưa lao xao khua trên vỉa hè mùa thu nghe gió heo may
Em đi giữa lòng quê hương
Một hồn đau thương mang về cuối trời
Môi em nhạt nhoà hương phấn
Mưa gió của trời làm buốt tim em