Ðến nay thu tàn phương xa kìa chiếc én bay về
Khuất sau non ngàn riêng ta nhìn đâu thấy bóng quê
Kìa mấy liếp tranh đằng xa luyến bao làn khói sương
Kìa bóng lá xanh còn vương lấy tiếng chuông chiều buông
Tôi nghe giai điệu Tổ Quốc tôi
Dịu dàng trong tiếng ru hời
Tôi nghe giai điệu Tổ Quốc tôi
Trầm sâu trong tiếng đất trời
Tâm tình này đến với Hương Bình nước non hữu tình
Một miền quê đã xa khuất bóng người thân
Bến Vân lâu vọng cố nhân
Thu mái đầy nhớ người nhịp sang sông
Cầu Trường Tiền bao nhiêu nhịp nối bấy nhiêu tình gửi về xứ Huế
Đường xưa lá rụng mưa rơi não nề
Đà Nẵng thành phố tôi yêu
Yêu suốt cuộc đời như tôi yêu người thương yêu nhất
Đà Nẵng thành phố của tình yêu
Thành phố bên bờ biển xanh những chiều mây bay nắng trãi
Ôi đẹp làm sao sóng sông Hàn xôn xao tiếng hát
Hòa gió lên những đôi chim chập chờn.
Trong những lần đi về miền dĩ vãng
Mong tìm lại những con đường thân quen
Sài Gòn xưa chiều thu lá đổ
Vàng bàn chân, ôi vàng bàn chân
Người đi rồi, hai đứa mình ở lại
Dalat buồn trong nắng vắng chiều hôm
Sương mù nhiều vãi trên làn tóc rối
Chiếc gối chung đầu mình kể chuyện đêm đêm
Mưa Sài Gòn hay mưa Cali
Mưa nào vui cơn mưa nào buồn?
Mưa Sài Gòn hay mưa Ca li?
Mưa Sài Gòn hay mưa Cali
Có em có tôi? Có bao bạn bè?
Có tiếng mẹ ru khi còn trong nôi?
Lời 1:
Bao nhiêu mến thương
Thắp nên cho rừng ngàn cây tươi xanh trở che cuộc sống
Mênh mông núi sông
Lá hoa muôn trùng đan thành chiếc áo ôm ấp nhân gian
Chim tung cánh bay, thú hoang từng bầy gọi nhau trong bóng sương mờ giữa đồi
Đường chia muôn lối, suối tuôn ngàn nơi hoa lạc trên nước đến nơi xa vời.
Tuổi đời nào không có con sông
Ðể thời gian xanh ngát một dòng
Xa mười năm tôi chưa trở lại
Vẫn thấy mình có một quê hương
Ngày em xa Hà Nội
Trời lất phất mưa bay
Nhìn nhau sao chẳng nói
Tay cầm chặt đôi tay