Như một hòn bi xanh trái đất này quay tròn
Căn nhà ta nằm nhỏ trong lòng một quê hương
Sài Gòn chiều nay vắng em
Hàng cây đứng im lìm
Công viên vắng thưa người
Xao xuyến buồn man mác trong tôi
Hờ hơ hơ hơ, hờ hơ hớ hơ, hơ, hờ hơ hớ hờ
Hơ, hờ hơ hớ hơ, hơ, hờ hơ hớ hờ
An Bằng, An Bằng ơi
Ta yêu em một đời
Vuốt ve từng sợi tóc
Hàng dương cát biển khơi.
Nha Trang thời nhung nhớ
Nha Trang biển lặng im
Cát trắng buồn in dấu chân đêm
Cà phê biển, mặn đắng trong tim
Mình tôi về tìm kỷ niệm xưa
Hò ơi ơi hò …….!
Bến xưa giờ thiếu con đò
Chừ ..! Anh xa em mấy nữa
Nhớ câu hò năm nao
Dường như là quá xa, khi bước chân mới chập chững đi
Đời như là giấc mơ, khi mãi vui những ngày ấu thơ
Từ khi mẹ đã cho hình dáng như thiên thần đáng yêu
Không biết âu lo, không biết đau buồn.
Bao lâu rồi vẫn chờ
Gặp lại người trong mơ
Em là cô gái Quảng
Cùng tha thiết một thời
Một thời ta ngu ngơ
Một thời ta làm thơ
Một thời nhung nhớ.
Hoa rừng thơm ngọt ngào
Tiếng suối róc rách chim hót vang
Ngắm hoa ban nở trắng lưng đồi
Điệu xòe hoa chợ tình nhớ ai.
Đừng nói em rành điệu, đừng nói em rành xinh
Đừng nói em đa tình như dòng sông Lam dào dạt
Giận anh thì nũng nịu, thương anh thì gửi trao
Câu ví cứ xôn xao, câu hò bay theo gió