Người đi rồi, hai đứa mình ở lại
Dalat buồn trong nắng vắng chiều hôm
Sương mù nhiều vãi trên làn tóc rối
Chiếc gối chung đầu mình kể chuyện đêm đêm
Mưa Sài Gòn hay mưa Cali
Mưa nào vui cơn mưa nào buồn?
Mưa Sài Gòn hay mưa Ca li?
Mưa Sài Gòn hay mưa Cali
Có em có tôi? Có bao bạn bè?
Có tiếng mẹ ru khi còn trong nôi?
Lời 1:
Bao nhiêu mến thương
Thắp nên cho rừng ngàn cây tươi xanh trở che cuộc sống
Mênh mông núi sông
Lá hoa muôn trùng đan thành chiếc áo ôm ấp nhân gian
Chim tung cánh bay, thú hoang từng bầy gọi nhau trong bóng sương mờ giữa đồi
Đường chia muôn lối, suối tuôn ngàn nơi hoa lạc trên nước đến nơi xa vời.
Ngày em xa Hà Nội
Trời lất phất mưa bay
Nhìn nhau sao chẳng nói
Tay cầm chặt đôi tay
Tuổi đời nào không có con sông
Ðể thời gian xanh ngát một dòng
Xa mười năm tôi chưa trở lại
Vẫn thấy mình có một quê hương
Như một hòn bi xanh trái đất này quay tròn
Căn nhà ta nằm nhỏ trong lòng một quê hương
Sài Gòn chiều nay vắng em
Hàng cây đứng im lìm
Công viên vắng thưa người
Xao xuyến buồn man mác trong tôi
Hò ơi ơi hò …….!
Bến xưa giờ thiếu con đò
Chừ ..! Anh xa em mấy nữa
Nhớ câu hò năm nao
Dường như là quá xa, khi bước chân mới chập chững đi
Đời như là giấc mơ, khi mãi vui những ngày ấu thơ
Từ khi mẹ đã cho hình dáng như thiên thần đáng yêu
Không biết âu lo, không biết đau buồn.
Bao lâu rồi vẫn chờ
Gặp lại người trong mơ
Em là cô gái Quảng
Cùng tha thiết một thời
Một thời ta ngu ngơ
Một thời ta làm thơ
Một thời nhung nhớ.