Hò ơi ơi hò …….!
Bến xưa giờ thiếu con đò
Chừ ..! Anh xa em mấy nữa
Nhớ câu hò năm nao
Dường như là quá xa, khi bước chân mới chập chững đi
Đời như là giấc mơ, khi mãi vui những ngày ấu thơ
Từ khi mẹ đã cho hình dáng như thiên thần đáng yêu
Không biết âu lo, không biết đau buồn.
Bao lâu rồi vẫn chờ
Gặp lại người trong mơ
Em là cô gái Quảng
Cùng tha thiết một thời
Một thời ta ngu ngơ
Một thời ta làm thơ
Một thời nhung nhớ.
Hoa rừng thơm ngọt ngào
Tiếng suối róc rách chim hót vang
Ngắm hoa ban nở trắng lưng đồi
Điệu xòe hoa chợ tình nhớ ai.
Đừng nói em rành điệu, đừng nói em rành xinh
Đừng nói em đa tình như dòng sông Lam dào dạt
Giận anh thì nũng nịu, thương anh thì gửi trao
Câu ví cứ xôn xao, câu hò bay theo gió
Khi xưa thuở còn trong nôi,
mẹ ru khúc hát ầu ơ mỗi đêm về,
những lời ngọt ngào thiết tha.
Hồn quê hương trong tiếng ru hời,
câu dân ca da diết êm đềm,
đưa tôi vào khung trời rộng mở thênh thang.
Là em cô gái Việt Nam
Em xinh em đứng một mình cũng xinh
Tứ thân thắt đáy lưng ong
Ba tầm em đội qua cầu gió bay
Vẫn là em cô gái Việt Nam
Xinh xinh nón lá, nghiêng nghiêng tóc thề
Bay bay trong gió áo dài
Câu hò mái nhì, mái đẩy
Mà dạ thưa ai một tiếng cho lòng vấn vương
Quê em thành phố xinh tươi trẻ
Phố mới đường đi nắng lung linh
Gót nhẹ bước trên thành phố mới
Đường xuân rộn rã bước chân vui.
Hai tiếng ân tình xứ Nghệ quê ơi
Tiếng cha tiếng mẹ ấm lòng người đi xa
Ngân nga câu hò ví giặm giữa dòng đời tha phương
Chỉ muốn về với mẹ, ôm quê, ôm quê… vào lòng
Bên dòng sông Thai ngân tiếng chuông từng hồi
Xứ đạo quê tôi Song Ngọc đẹp như tranh
Đây cánh đồng xanh, đây đồng muối trắng
Đây bến sông chiều thuyền về chở đầy quà biển khơi