Hai tiếng ân tình xứ Nghệ quê ơi
Tiếng cha tiếng mẹ ấm lòng người đi xa
Ngân nga câu hò ví giặm giữa dòng đời tha phương
Chỉ muốn về với mẹ, ôm quê, ôm quê… vào lòng
Hờ hơ hơ hơ, hờ hơ hớ hơ, hơ, hờ hơ hớ hờ
Hơ, hờ hơ hớ hơ, hơ, hờ hơ hớ hờ
An Bằng, An Bằng ơi
Ta yêu em một đời
Vuốt ve từng sợi tóc
Hàng dương cát biển khơi.
Nha Trang thời nhung nhớ
Nha Trang biển lặng im
Cát trắng buồn in dấu chân đêm
Cà phê biển, mặn đắng trong tim
Mình tôi về tìm kỷ niệm xưa
1 Chưa một lần thăm, thăm Huế tôi yêu
Mà chỉ nghe những gì qua trang sách
Dù xa cách nhưng lòng không xa lạ
Đất Thần Kinh rạng rỡ một phương trời
Vầng trăng non soi ngang vạt nắng cuối cùng
Mặt trời trốn dưới chân mây
Con đường thì dài xa xa tiếng chim vang gọi đàn
Em gọi ai dưới bóng chiều tà
Gọi theo tiếng gió gọi trong mây bay
Gọi trăng, trăng hững hờ gọi mây, mây hờn dỗi
Vì nắng không trở về
Hai nửa hồn quê, cho đời ta thương nhớ đêm ngày
Từ ngàn dặm xa, ta nhớ về cánh diều tuổi thơ
Nhớ cha nhớ mẹ già, mái nhà, hàng cau giếng nước
Quanh quanh xóm giềng gần, có bạn đùa vui dưới trăng.
Thanh Hóa quê mình vùng đất địa linh
Nổi chìm vận nước đã sinh hiền tài
Một vùng quê bão rét nắng chang
Nuôi bao chí lớn vững vàng dấn thân.
Theo câu hát giao duyên cùng anh về quê mẹ
Mảnh đất Hà Nam ngàn năm văn hiến
Gióng lở, hang Chuông đất tích tổ tiên
Nghe âm vang tiếng trống đồng Ngọc Lũ
Lễ hội Tịch Điền rộn rã làng quê.