Về Quê Anh Đi Em

Về quê anh đi em
Có dòng sông xanh biếc
Nơi đây tha thiết (ơ) tình quê
Về quê anh đi em
Có đồng lúa bát ngát
Làn gió se mát đưa hương mùi sữa đòng
Về quê anh đi em
Có cánh đồng muối trắng
Mặn trong từng câu chữ người xứ Nghệ
Răng em nỏ về, răng em nỏ về.

Đêm Buồn Giáng Sinh

Giáng Sinh ngày ấy mình chung lối về
Nắm tay quỳ dưới đài thiêng ước thề
Nguyện cầu mùa Giáng Sinh sau
Duyên trầu nồng thắm bên cau
Cùng nhau vui đêm hội thánh.

Con Nợ

Con nợ dòng sông một lời thương nhớ
Đã lâu nay chưa trọn nghĩa với người
Con nợ quê hương những giọt mồ hôi
Con nợ người thân vài lời tâm sự
Đã lâu rồi lâu rồi chưa một lời hỏi thăm

Về Sông Lại Chiều Nay

Ai về sông lại chiều nay,
mà không vương vấn không say đắm lòng.
Đôi bờ sóng vỗ lao xao,
đài sen xinh xắn khoe màu lung linh
Mênh mang dòng nước trong lành,
cầu ngang mấy chiếc bóng in lòng sông
Đường đê cơn gió êm đềm,
thênh thang hai phía nối liền ven sông.

Nhớ Quê

Có lần về quê hương
Tìm người thương tìm bao kỷ niệm
Nhìn hàng tre xanh rì rào con gió
Nhìn bến đò xưa ngày tôi ra đi
Có lần về quê hương
Nấm mộ xưa người thân nằm đó
Trên cánh đồng chiều ôi hắc hiu

Bố Ơi!

Ngày của bố con một mình nhớ!
Những kỉ niệm tràn về chua xót…
Mười ba năm phải không bố!
Khi núi Thái Sơn ngã xuống!?