Từ miền xuôi em lội suối trèo đèo
Đến với bản làng qua triền dốc cheo leo
Núi rừng cao, mây đại ngàn sương mờ
Phủ che khắp lối…em chẳng ngại gian nan.
Nhớ ngày ngày buôn làng xa
Có huyền thoại một dòng sông lặng trôi hiền hoà
Nơi đây một thời tôi tắm mát
Nơi đây một thời mẹ cho tôi dòng sữa ngọt ngào
Nơi tôi đang sống bao lâu ai ai cũng mến thương nhau
Những con người bao đời vui buồn cùng sớt chia nhau.
Nhớ về núi ngũ hành, nhớ thương ơi dòng Lam
Ghé Hồng Lĩnh kiên cường, chớ quên thăm dòng Hương.
Làn điệu ví quê anh đã trao cho em rồi
Dù không phải quê mình nhưng em vẫn ngân nga
Bỏ lại đằng sau nhớ nhung ước mơ hoang đường
Bỏ lại đằng sau vết xe lãng du điên cuồng
Trăng soi đêm trường gió lay mùi hương
Gió trăng đồng ca bài ca tình thương
Dặm dài lả lơi ngất ngây thảnh thơi
Lãng quên gian khó mệt nhoài, để rồi đắm say cuộc đời
Ru con mẹ ru con tiếng ru cả cuộc đời,
Ru con lời ru cất lên từ ngàn đời,
Mẹ Âu Cơ từ xa xưa đi khai thiên lập địa,
Lạc Long Quân cùng bao con đi ra nơi biển cả.
Tìm lại ngày xưa đã mất bên sông Hoài tôi về chiều nay,
Thấy bông hoa vàng rụng ven sông,
Ngày xưa đă qua qua rồi,
Loanh quanh trên những con đường nhỏ,
Lang thang qua phố xưa nhà cổ.
Đi đâu cũng một mầu xanh trong vắt hồn phố xưa,
Chiều về Hội An để đêm mơ Hoài phố.
Anh gửi cho em chiếc nón bài thơ xứ Nghệ,
Mang hình bóng quê hương,
Lợp vào đây trăm mến ngàn thương.
Nón bài thơ, em đội nón bài thơ,
Đi đón ngày hội mới,
Nước non ta nay một dải vẹn tròn như chiếc nón.. bài thơ.
Ơ.. hờ ơ.. hơ,
Ơ hơ hờ hơ hơ.. hơ.
Em nghe anh hát điệu lý qua cầu,
Một nét đồng sâu câu dân ca Nam Bộ,
Em hát tặng anh câu dân ca quan họ,
“Yêu nhau, cởi áo cho nhau”.
Ngoài bắc mùa này đã trổ hoa cau,
Trong nam bây giờ hoa bằng lăng tím nở,
Hoa của chuyện tình yêu ngọt lịm,
Khi trăng lên ngồi tựa mạn thuyền.
Nghe tiếng hát dân ca sao rộn ràng trong trái tim ta,
Hàng dừa xanh ôm bao bóng nắng,
Ôi hai tiếng quê hương đây Thanh Hoá yêu thương,
Như chiếc nôi xinh núi Đọ kia còn ghi qua bao đời.