Duyên Bắc Tình Nam

Duyên tình mặn nồng qua mấy mùa trăng,
Xê cống xự xang đục trong bên chàng,
Con nước lớn ròng khuya sớm ầu ơ,
Mái ấm bên sông tiếng cười trẻ thơ…

Quan họ miệt vườn duyên dáng đảm đang,
Mưa nắng đò ngang buồn vui bên chàng,
Son sắt tấm lòng bát ngát hương sen,
Đến hẹn một phen đậm sâu tơ hồng…

Hai Mùa Mưa Nắng

Chim quyên quầy ăn trái khuây,
Nhãn nhãn lồng rồi vỗ cánh bay mịt mùng,
Mà chim quyên mày nhớ người trồng cây,
Mà ai đi biệt bỏ một mình mình ai…

Đó là quê hương thơ ấu,
Những kỷ niệm vàng dịu ngọt làm rưng rức nơi lòng mình,
Bóng hàng cây con rạch nhỏ ở quanh nhà,
Thương nắng mùa hè nóng rát khô da,
Anh cũng tập tành hát khúc dân ca,
Khi anh lột sạch nằm ngâm mình nghe nước mát,
Nhà anh còn nghèo nhưng anh nghe thiếu vắng muốn có em…

Vẫn Mơ Về Đà Nẵng

Vẫn biết em ở xa quá xa,
Vẫn biết em chẳng còn nơi đó,
Nhưng sao tôi vẫn muốn quay về,
Thăm Đà Nẵng một trời yêu thương…

Vẫn biết răng nổi trôi khắp nơi,
Vẫn biết đâu còn ai nơi đó,
Nhưng sao tôi vẫn muốn quay về,
Thăm thành phố một trời yêu thương…

Khúc Ca Ngày Mùa

Kìa thôn quê dưới trăng vàng bát ngát,
Ánh trăng thanh chiếu qua làng xơ xác,
Chiếu hồn quê bao khúc ca yêu đời…

Mừng trăng lên chúng ta cùng múa hát,
Ước mong sao lúa hai mùa thơm ngát,
Lúa về mang bao khúc ca tuyệt vời…

Quê Hương

Quê hương là chùm khế ngọt,
Cho con trèo hái mỗi ngày,
Quê hương là đường đi học,
Con về rợp bướm vàng bay…

Quê hương là con diều biếc,
Tuổi thơ con thả trên đồng,
Quê hương là con đò nhỏ,
Êm đềm khua nước ven sông…

Giận Mà Thương (Trần Hoàn)

Em xa anh nghe câu dân ca,
Giận mà thương sao mà da diết thế,
Ôi câu ca nặng tình nặng nghĩa,
Có lúc nào anh giận em không?…

Có lúc nào em giận anh không,
Để thương suốt cả ngày em giận,
Khi xa nhau đến ngàn vạn dặm,
Giận chẳng còn mà thương rộng dài thêm…

Miền Trung Mùa Bão Lũ

Miền Trung quê tôi, chắt chiu lam lũ bao đời,
Làng quê chơi vơi, nghe tin bão tới ngoài khơi,
Mái tôn trên nhà, ba cột giằng níu qua,
Nhốt đôi con gà, che lại đàn heo mới ra…

Nhà tranh liêu xiêu, gió tung lốc mái tiêu điều,
Làng quê chao nghiêng, trong cơn bão tố cuồng điên,
Ướt run đêm dài, tay mẹ quàng ấm con,
Đói trưa qua chiều, nhai tạm mì tôm thế cơm…

Bão Về Miền Trung

Miền Trung ơi! Thương quá là thương,
Bão lũ tràn về nhà tan cửa nát,
Bão lũ tràn về tan tác vùng quê,
Để người miền Trung khổ đau bao đời,
Cớ sao ông trời không mở lòng thương,
Cớ sao ông trời gây cảnh tan thương…

Miền Trung ơi! Nước mắt lại rơi,
Biết đến bao giờ trời thôi bão lũ,
Biết đến bao giờ trả lại miền Trung,
Cuộc sống ấm no mảnh đất trong lành,
Để không đói lạnh giá rét giữa trời sương,
Trẻ thơ đói lạnh không nhà nương thân…

Hoa Vẫn Nở Trên Đường Quê Hương

Hoa vẫn nở trên đường quê hương ôi quê hương ta đó,
Dù bóng tre xanh xao u sầu, dù nước sông quê tôi đỏ ngầu,
Từng cánh hoa, từng cánh hoa, hoa vẫn nở trong tôi tình thương,
Hoa vẫn nở trên đường quê hương…

Gợi Nhớ Quê Hương

Quê em hai mùa mưa nắng,
Hai thôn nghèo nối liền bờ đê,
Từng lũy tre xanh nghiêng nghiêng chiều hè,
Như bức tranh gợi tình quê đậm đà,
Lời ru con tiếng võng đong đưa,
Ai chờ ai thương giòng nước u buồn…

Trăm năm nuôi tình khôn lớn,
Quê hương là sữa mẹ đời con,
Ruộng lúa nương dâu chân quen đường mòn,
Ôi khói lam chiều tình quê dạt dào,
À à ơi câu hò ca dao, như lời mẹ ru từ lúc ban đầu…