Dù ở nơi đâu tôi vẫn nhớ,
Nhớ về Quảng Bình yêu dấu,
Nhớ núi Trường Sơn nhớ sông Nhật Lệ,
Nhớ ánh trăng thề trên đỉnh Thần Đinh,
Trở về đây với bao nỗi niềm,
Quảng Bình ơi trăm mến ngàn thương…
Nếu ai hỏi vì sao quê hương chúng ta nhiều ngói mới,
Rằng có đắng cay nên chừ mới có ngọt bùi,
Nếu ai hỏi vì sao quê hương chúng ta đồng lúa tốt,
Có nhớ những ngày cơ cực tối tăm ngày xưa…
Anh trở lại Hà Tiên thăm em, người em dịu hiền,
Đường cách trở hai nơi, xa xôi, thương thì tìm tới,
Hà Tiên ơi sao vẫn không rời, bước chân gọi mời,
Yêu dấu Hà Tiên với biển khơi,
Gởi nhau mấy lời thương nhớ trong đời…
Chuông Cô Tự Phù Dung ngân vang, gội tan bụi trần,
Chiều bóng ngả Tô Châu tương tư, hỏi người nào thấu,
Hà Tiên ơi, em vẫn tuyệt vời, gió mưa giữa trời,
Không ước thề xui khiến gặp nhau,
Từ giây phút đầu nghe trái tim sầu…
Trả lại tôi là tuổi trẻ mênh mông,
Chúng mình như lúa reo trên ruộng đồng,
Dù mưa tuôn, dù bão cuốn,
Bông lúa vàng cuồn cuộn gió đưa lên,
Dù bom rơi, dù súng tới,
Bông lúa ngời vượt lửa khói lên khơi,
Trả lại tôi là tuổi trẻ yên vui,
Dẫu rằng đang chiến tranh hay hoà rồi…
Tôi sinh ra trên mảnh đất miền Trung,
Ngày tôi ra đời quê hương chìm trong khói lửa,
Nay đã qua rồi những ngày xưa gian khó,
Quê hương tôi đang sống cảnh thái bình,
Dù sống xa quê nhưng lòng tôi vẫn nhớ,
Vẫn hướng về cội nguồn, về mảnh đất thân thương…
Duyên tình mặn nồng qua mấy mùa trăng,
Xê cống xự xang đục trong bên chàng,
Con nước lớn ròng khuya sớm ầu ơ,
Mái ấm bên sông tiếng cười trẻ thơ…
Quan họ miệt vườn duyên dáng đảm đang,
Mưa nắng đò ngang buồn vui bên chàng,
Son sắt tấm lòng bát ngát hương sen,
Đến hẹn một phen đậm sâu tơ hồng…
Chim quyên quầy ăn trái khuây,
Nhãn nhãn lồng rồi vỗ cánh bay mịt mùng,
Mà chim quyên mày nhớ người trồng cây,
Mà ai đi biệt bỏ một mình mình ai…
Đó là quê hương thơ ấu,
Những kỷ niệm vàng dịu ngọt làm rưng rức nơi lòng mình,
Bóng hàng cây con rạch nhỏ ở quanh nhà,
Thương nắng mùa hè nóng rát khô da,
Anh cũng tập tành hát khúc dân ca,
Khi anh lột sạch nằm ngâm mình nghe nước mát,
Nhà anh còn nghèo nhưng anh nghe thiếu vắng muốn có em…
Vẫn biết em ở xa quá xa,
Vẫn biết em chẳng còn nơi đó,
Nhưng sao tôi vẫn muốn quay về,
Thăm Đà Nẵng một trời yêu thương…
Vẫn biết răng nổi trôi khắp nơi,
Vẫn biết đâu còn ai nơi đó,
Nhưng sao tôi vẫn muốn quay về,
Thăm thành phố một trời yêu thương…
Quê hương là chùm khế ngọt,
Cho con trèo hái mỗi ngày,
Quê hương là đường đi học,
Con về rợp bướm vàng bay…
Quê hương là con diều biếc,
Tuổi thơ con thả trên đồng,
Quê hương là con đò nhỏ,
Êm đềm khua nước ven sông…
Em xa anh nghe câu dân ca,
Giận mà thương sao mà da diết thế,
Ôi câu ca nặng tình nặng nghĩa,
Có lúc nào anh giận em không?…
Có lúc nào em giận anh không,
Để thương suốt cả ngày em giận,
Khi xa nhau đến ngàn vạn dặm,
Giận chẳng còn mà thương rộng dài thêm…