Miền Trung Mùa Bão Lũ

Miền Trung quê tôi, chắt chiu lam lũ bao đời,
Làng quê chơi vơi, nghe tin bão tới ngoài khơi,
Mái tôn trên nhà, ba cột giằng níu qua,
Nhốt đôi con gà, che lại đàn heo mới ra…

Nhà tranh liêu xiêu, gió tung lốc mái tiêu điều,
Làng quê chao nghiêng, trong cơn bão tố cuồng điên,
Ướt run đêm dài, tay mẹ quàng ấm con,
Đói trưa qua chiều, nhai tạm mì tôm thế cơm…

Bão Về Miền Trung

Miền Trung ơi! Thương quá là thương,
Bão lũ tràn về nhà tan cửa nát,
Bão lũ tràn về tan tác vùng quê,
Để người miền Trung khổ đau bao đời,
Cớ sao ông trời không mở lòng thương,
Cớ sao ông trời gây cảnh tan thương…

Miền Trung ơi! Nước mắt lại rơi,
Biết đến bao giờ trời thôi bão lũ,
Biết đến bao giờ trả lại miền Trung,
Cuộc sống ấm no mảnh đất trong lành,
Để không đói lạnh giá rét giữa trời sương,
Trẻ thơ đói lạnh không nhà nương thân…

Hoa Vẫn Nở Trên Đường Quê Hương

Hoa vẫn nở trên đường quê hương ôi quê hương ta đó,
Dù bóng tre xanh xao u sầu, dù nước sông quê tôi đỏ ngầu,
Từng cánh hoa, từng cánh hoa, hoa vẫn nở trong tôi tình thương,
Hoa vẫn nở trên đường quê hương…

Gợi Nhớ Quê Hương

Quê em hai mùa mưa nắng,
Hai thôn nghèo nối liền bờ đê,
Từng lũy tre xanh nghiêng nghiêng chiều hè,
Như bức tranh gợi tình quê đậm đà,
Lời ru con tiếng võng đong đưa,
Ai chờ ai thương giòng nước u buồn…

Trăm năm nuôi tình khôn lớn,
Quê hương là sữa mẹ đời con,
Ruộng lúa nương dâu chân quen đường mòn,
Ôi khói lam chiều tình quê dạt dào,
À à ơi câu hò ca dao, như lời mẹ ru từ lúc ban đầu…

Khúc Ca Ngày Mùa

Kìa thôn quê dưới trăng vàng bát ngát,
Ánh trăng thanh chiếu qua làng xơ xác,
Chiếu hồn quê bao khúc ca yêu đời…

Mừng trăng lên chúng ta cùng múa hát,
Ước mong sao lúa hai mùa thơm ngát,
Lúa về mang bao khúc ca tuyệt vời…

Con Người Ninh Hòa

Cuộc sống yên bình, cho tôi nụ cười,
Dân Ninh Hòa đó chính là tôi,
Tuổi thơ tôi, không sao quên được,
Con suối Ba Hồ tắm mát đời tôi…

Người ở nơi đây chất phác hiền lành,
Không ham danh lợi, chức quyền cao sang,
Dù đi đâu nhưng lòng tôi vẫn vậy,
Vẫn không thể quên được tôi là người nơi đây…

Cảm Xúc Từ Câu Hò Điệu Ví

Ai sinh ra câu hò ví dặm,
Để người đi xa, lòng nặng nhớ quê hương,
Ai sinh ra, đêm hát phường hát hội,
Có nhớ từ bao đời đượm thắm mãi duyên quê…

Từ bến đò xưa tiếng hát ngân nga,
Câu ca dịu dàng mà sao lòng rạo rực,
Anh đến dàn hoa thì hoa kia đã nở,
Hết giận rồi, thương lại càng thương…

Trước ngỏ nhà ai, đôi lứa trao duyên,
Chấp những mối tình từ câu hò điệu ví,
Một miền quê đậm đà tình xứ Nghệ,
Khắp quê nhà nhuộm thắm khúc dân ca…

Mong Cha Mẹ An Vui

Từ lúc chào đời, đến bây giờ con chưa nói được,
Hai từ cảm ơn, của người con mà mẹ cha đã sinh ra,
Cha là đại dương, đầy tình thương, cha luôn luôn che chở cuộc đời con,
Dẫu phong ba bão tố triền miên, đã bao,
đêm gió đông về, mẹ là người ôm ấp con vào lòng…

Rồi đến một ngày, đến một ngày con trưởng thành,
Con hiểu được ra, tình mẹ cha rộng như biển lớn bao la,
Ân nặng tình sâu, đạo làm con, hỡi ai ơi xin ghi nhớ đừng quên,
Sống sao cho cha mẹ mãi được vui, khỏi lo âu, khỏi ưu phiền,
Để gia đình yên ấm an vui…

Về Xứ Nghệ Cùng Anh

Em có về xứ nghệ với anh không?,
Đất miền Trung mưa dầm nắng gió,
Về đó rồi em thương nhiều hơn nữa,
Bởi nơi anh thắm đượm tình quê…

Em có về xứ nghệ với anh không?,
Có dòng sông tuổi thơ anh lặn lội,
Câu dân ca bắt nguồn từ đồng ruộng,
Để ai xa luôn vẫn nhớ về quê,
Nặng nghĩa ân tình câu ví dặm người ơi…