Em đi trên cỏ non mọc ôm đôi bờ đường đê,
Em che nghiêng nón lá chân rụt rè qua nhịp cầu tre,
Quê hương em ở ngoại thành, xóm nhà tranh,
Em đi qua mấy sông vượt mấy đèo,
Dẫu trèo lên đỉnh cao mấy núi cũng lặn lội về thăm…
Em quên tên luống rau càng cua mọc bờ thềm xưa,
Nhưng em không thể quên cây cầu dừa mưa rụng giọt mưa,
Cha đưa em đi học ngôi trường xa,
Đôi chân em bé nhỏ sợ lấm bùn,
Cha ngồi xuống cõng em cha nói cỡi ngựa, ngựa phi…