Nhà mẹ cha, ta khôn lớn, mái lá xưa
Miền đồng quê, nơi ta sống đầy ân nghĩa
Hồn tổ tiên luôn vương vấn trên quê hương
Phù hộ cho cả nhà ta, cùng thôn xóm luôn bình yên.
Anh sẽ đưa em về quê hương anh Hòn Khói
Thăm ruộng vườn đồi núi với biển xanh
Anh sẽ đưa em đi khắp những nẻo đường
Từ Thạnh Danh mãi về Ngân Bá Thủy
Những nơi đây một thời trong khói lửa
Giờ yên bình xây dựng lại quê hương
Anh sẽ đưa em về Phú Thạnh, Mỹ Lương.
Thăm biển Dốc Lết, thăm vườn dừa xanh.
Đêm về gió mát trăng thanh.
Nhạc vi vu réo theo nhành liễu xao.
Kìa nghe em biển xanh thì thầm.
Hàng cây nghiêng, gọi Nha Trang vào thu.
Mùa thu xanh trái nặng cành, thơm mát bàn tay.
Trầm hương bay thoảng đâu đây
Trời xanh xanh đến mê say.
Quê hương hàng dương xanh, trời biển xanh sóng hát yên lành .
Ôi trời Thu xanh tan biến trong sóng xanh rờn.
Đêm đèn sao lung linh như mắt em vẫn mong chờ.
Con sóng dịu hiền ru như tiếng nôi những tháng năm.
Người về nơi phố buồn
Giọt lệ mãi vẫn tuôn
Hành trang một kiếp người
Phận đời ôi não nùng
Làng quê yên ấm thanh bình cùng nhau đón chào một mùa xuân mới
Ngoài sân hoa mai nở vàng vườn cau chín tới biết mẹ về đâu
Mẹ ơi xuân nay vắng nhà ở nơi xa ấy mẹ buồn biết bao
Mẹ đi xa khuất chân trời cùng mây với gió cùng sao trăng ngàn
Trà Vinh quê tôi xa lắm còn thương nỗi niềm quê hương
Cây lúa oằn bông thương em trên đồng người con gái Trà Vinh
Miệt vườn cây trái đón anh về rộn rã tình quê tâu na ơ bòn
Trà Vinh ta đó có tiếng người con gái đang chào ai.
Xa rồi dòng sông ngày ấy
Mang theo câu ví em trao
Đã bao mùa không trở lại
Sông xưa cuộn nhớ dâng trào…
Ba mươi tám năm ta lại gặp nhau.
Vẫn bất khuất những nỗi niềm tuổi trẻ.
Trãi bao tháng năm chân trời góc bể.
Trái tim ta vẫn bén rể khúc tâm tình.
Mẹ ra đi để lại trong con một khoảng trống, không thể nào lấp đầy
Một khoảng trống là như dáng Mẹ gầy
Mà sao lớn hơn cả Thái Bình dương
Mẹ ra đi, đất âm thầm đón Mẹ, lá ru êm chỗ nằm
Cuốn vào thiên thu một dáng yêu thương của đời con