Miền Trung ơi miền Trung
Đêm nay nước lũ tràn về
Những miền quê xác xơ hoang tàn
Con đường làng bỗng hóa thành sông.
Quảng Ngãi ta về một chiều trên phố vắng
Ngắm quê hương mình say đắm yêu thương
Giữa phố Quang Trung ta tìm về kỷ niệm
Một tà áo ai thoáng trong gió phôi pha
Giăng tơ í a bẫy tình
Giăng tơ ối a buộc mình
Thương ai thương anh tự tình
Yêu ai anh giăng tơ một mình
Tôi muốn hát cho thằng bé tát dầu
Chết nơi cầu cạnh xưởng Ba Son
Tuổi mười ba da trần xạm nắng
Vớt cặn dầu về đổi lấy miếng cơm
Những đàn chim trên đảo đã bay đi
Chỉ còn lính chúng tôi với rập rình cơn bão
Bão biển đang tiến dần tới đảo
Biển ngả nghiêng dậy sóng
Hoa bàng vuông trắng tím, nhớ em tóc xõa nghiêng nghiêng
Hoa phong ba tựa hoa sữa, những đêm hai đứa sóng đời
Hoa bão táp tinh khôi, em cười e lệ giấu mình
Hoa tra thì thầm quá, nhớ chùm cau kết trái em chờ
Thời xưa thiếu nhi đầu 3 vá
Cờ lau phất cao giữa đồng sâu
Trò chơi chiến binh trên mình trâu
Mười hai sứ quân cúi gục đầu
Nghe ai hò mà xao xuyến
Nghe ai hò mà mênh mang
Anh về chốn nào đẹp xinh
Lòng thương sao khúc ca ân tình.
Anh ngồi viết bài thơ tháng sáu
Ấm áp nụ hồng với trái tim yêu
Hoa phượng đỏ cháy bừng lên sóng mắt
Ngắm hạ về óng ả đại ngàn xanh.
Bài tình ca quê tôi, có con sông chảy quanh xóm làng
Bài tình ca quê tôi, cánh đồng vàng nặng trĩu lúa thơm
Bài tình ca quê hương, có câu hò điệu lý thân thương
Ngày bình yên quê tôi, tiếng trẻ con ê a khắp trường.