Ai đã ghim vào những thân tre bao ký ức xót xa hỡi mẹ,
Ai đã ru ngủ những dòng sông cùng êm ả chảy về hướng đông,
Con đã vẽ hình hài quê hương qua những khúc hát ru của mẹ,
Còn bao nhiêu lời ru con vẫn chưa được nghe?
Đà Nẵng ơi Đà Nẵng trong lòng tôi sao mà sâu mà nặng
Như tình cha muối mặn như tình mẹ gừng cay
Cho lòng bao đắm say cho đời bao nỗi nhớ
Núi trong lòng thành phố, phố trong lòng biển khơi
Đà Nẵng ơi tình người.
Từ biển đảo khơi xa
Sóng quanh năm rì rào
Nơi đây anh đứng gác
Giữa biển trời bao la
Vì tổ quốc thân yêu
Đêm ngày anh canh giữ
Tên anh người chiến sĩ
Nơi biển đảo Trường Sa
Tam Kỳ mùa xuân như đã mang bao tươi xanh về đây trải rộng
Cánh đồng rừng dương biển cả con kênh trôi xa trời nước bao la
Tam Kỳ chiều qua thị xã (TP) tôi bỗng ngỡ ngàng giữa bao phố xá
Công trường đổi mới thênh thang, nhịp sống hôm nay rộn ràng.
Toàn dân! Nghe chăng? Sơn hà nguy biến!
Hận thù đằng đằng! Biên thùy rung chuyển
Tuông giày non sông rền vang tiếng vó câu
Gây oán nghìn thu
Đà Nẵng Quảng Nam đây quê hương trung dũng kiên cường
Một vùng nước non rừng vàng biển bạc
Một thời đánh giặc ngàn đời dựng xây
Đà Nẵng Quảng Nam dây quê hương của những con người
Dạn dày nắng mưa gian lao khó nhọc
Một vùng đất học tiếng thơm ngàn đời.
Véo von đôi chim chích chòe là đà cành tre vang tiếng cú kêu
Bướm ong say hoa nắng đẹp đậm đà đường quê tôi đi trên đê
Từ bên nay sông Tiền qua bên kia sông Hậu
Mang theo chiếc độc huyền điệu thơ Lục Vân Tiên.
Với câu chữ kiến nghĩa bất vi vô dõng giả
Tới Cà Mau, Rạch Giá cất chòi đốt lửa giữa rừng thiêng.
Anh đến quê em đất biển Cà Mau
Có thấy xanh tươi đước rừng bát ngát
Dòng sông Tam Giang nắng trải đưa người
Về thăm quê hương đất mũi xa xôi
Trời xanh Năm Căn gió lộng bốn bề
Biển bao la sóng, tung cánh chim hải âu.
Trên đất mẹ nắng hồng như lụa
Trải nghìn năm gắn bó miền ba miền
Như cành chung gốc lớn lên
Như anh em của mẹ hiền Việt Nam
Hò …