Toàn dân! Nghe chăng? Sơn hà nguy biến!
Hận thù đằng đằng! Biên thùy rung chuyển
Tuông giày non sông rền vang tiếng vó câu
Gây oán nghìn thu
Đà Nẵng Quảng Nam đây quê hương trung dũng kiên cường
Một vùng nước non rừng vàng biển bạc
Một thời đánh giặc ngàn đời dựng xây
Đà Nẵng Quảng Nam dây quê hương của những con người
Dạn dày nắng mưa gian lao khó nhọc
Một vùng đất học tiếng thơm ngàn đời.
Véo von đôi chim chích chòe là đà cành tre vang tiếng cú kêu
Bướm ong say hoa nắng đẹp đậm đà đường quê tôi đi trên đê
Từ bên nay sông Tiền qua bên kia sông Hậu
Mang theo chiếc độc huyền điệu thơ Lục Vân Tiên.
Với câu chữ kiến nghĩa bất vi vô dõng giả
Tới Cà Mau, Rạch Giá cất chòi đốt lửa giữa rừng thiêng.
Anh đến quê em đất biển Cà Mau
Có thấy xanh tươi đước rừng bát ngát
Dòng sông Tam Giang nắng trải đưa người
Về thăm quê hương đất mũi xa xôi
Trời xanh Năm Căn gió lộng bốn bề
Biển bao la sóng, tung cánh chim hải âu.
Rồi thì sáo cũng sang sông
Bỏ trong dĩ vãng tấm lòng mồ côi
Bạc Liêu cùng với qua mùi
Nhớ thương em bậu khóc mùi một phen.
Hờ hơ hớ hơ hớ hơ hờ hờ hơ hớ hơ hơ hớ
Đêm nay trăng soi thôn trang
Gió đưa gió đưa nhịp chày vang chày vang
Trăng đến vui thôn làng cho nặng tình yêu thương.
Làng anh làng em chung dòng sông văng vẳng câu hò
Trời nắng trời mưa con đò đưa thương nước đôi bên
Chiều chiều làng em lâng lâng hoa sứ dâng hương
Chiều chiều làng anh hoa cau thơm ngát đa tình
Duyên trầu cau thắm tình.
Về Tuyên Quang đi em
Dòng Lô xanh vẫn hát
Dệt đẹp bao kỷ niệm
Ngàn đời vẫn còn ghi.