Quê tôi mênh mông mùa nước nổi
Con nước sông Tiền chảy xuống miệt Cà Mau
Miền Tây cây trái xanh muôn màu
Anh Tư ngó bên rào rao điệu buồn sáo câu.
Quê tôi chập chùng non xanh
Sông Thu trôi dập dờn
Qua điệp trùng đồi nương
Xuôi về với biển lớn
Hai tiếng Quảng Nam nghe yêu thương dịu ngọt êm đềm
Bên dòng sông quê còn vương vấn tiếng hò của em
Hương mía xa đưa ôi ngọt ngào
Hai tiếng quê hương ôi dạt dào
Bên mái tranh nghèo mẹ già lom khom
Tóc trắng bên chiều.
Có ai về Quảng Nam cho tôi nhắn đôi câu
Rằng câu thương rồi lại câu nhớ
Mà tội cho ai chín đợi mười chờ.
Chiều nay về thăm quê hương tôi Quảng Nam
Mà nghe niềm xao xuyến nỗi bâng khâng tận đáy lòng
Nghe điệu hò khoan ru con bên xóm vắng
Mà lòng bồi hồi, ký ức những ngày thơ.
Tôi về Hội An sau cơn mưa
Phố cổ lặng im trong chiều tắt nắng
Chỉ còn đâu đây tiếng sóng ngân nga
Và bản tình ca tôi hát.
Ðây bến Hương Giang sao vắng đò người sang
Mưa gió miên man nghe thấm lạnh chiều hoang
Tôi nhớ tên nàng không đếm được thời gian
Nghe tiếng chuông chùa vang, khơi lòng thương chứa chan
Mẹ sinh anh ra giữa mùa mặt trời
Một mặt trời hanh hao, phơi nâu mặt người
Mẹ sinh em ra giữa ngày lụt lội
Điệu hò khoan câu lí cũng chơi vơi.
Đà Lạt ơi tôi biết em từ thuở nhỏ
Cùng em năm tháng sưởi ấm nhau bằng môi khô
Và Đà lạt ơi biết em có Hồ Xuân Hương
Và tận rừng sâu biết em có Hồ Than Thở
Có em Danhim, có em Cam Ly bên cạnh rừng thông cao
Anh từng nói với em về Quảng Ngãi
Đất anh hùng sinh du kích Ba Tơ
Trong kháng chiến từ núi rừng sông bãi
Không cho quân giặc chiếm bao giờ.