Không có đâu hơn Đại Lộc quê mình
Không có đâu tình bằng đất quê hương
Hỏi ai xa quê không ngày thương đêm nhớ
Ray rứt trong tim mong ngày trở về.
* Ngâm thơ: Ngó lên Hòn Kẽm, Đá Dừng
Bởi thương cha nhớ mẹ quá chừng … lắm bạn ơi
Em đưa anh về quê hương Thanh Hoá
Nghe giọng hò khoan bên bờ sông Mã
Còn đó … Hàm Rồng
Một thời đạn bom đã đi qua đi qua
Một thời liệt oanh trên đất quê hương mình
Điện Bàn quê tôi như một cung đàn
Bồi hồi trong tôi như lời mẹ dịu dàng
Đọng lại trong tôi cung trầm cung thương
Dạt dào trong tôi bao lời trìu mến.
( Ư..hự..ư..hừ..)
Kìa kìa một chiếc thuyền nan
Chở khúc hát văn mênh mang nỗi nhớ
Kìa vầng trăng soi những vần thơ
Bông mai vàng thuở nàng còn trẻ
Trên lối đi về lắm kẻ đợi mong
Bây giờ tình đã sang sông
Anh trèo cây khế, ngó mong đất á trời.
Hà hà ha …
Cố đô bấy lâu tôi không trở về
Thiên Mụ hồi chuông trầm vang trần thế
Trên bến Vân Lâu đò xuôi mái chèo
Vầng trăng sáng soi lưng đèo
Dòng sông in bóng trong veo
Về đây em, Đồng Tháp quê mình
Vương vấn tình người đã đi xa
Về đây em, nghe tiếng ai hò
Trên cánh đồng miền quê ta đó.