Em xinh duyên dáng thơ ngây
Nơi đây thác nước Chapơr
Hoang sơ quyến rũ trong sương
Để anh vẫn vương vấn vương.
Trời giận ai mà cuồng phong đến thế?
Mưa ào ạt trút cả vào miền trung
Lũ chồng lũ nước vẫn dâng không ngừng
Gió thét gào trong tiếng khóc lầm than!
Nơi cuối cùng Việt Nam là đất mũi Cà Mau
Miền đất hiên ngang mang tên người anh hùng
Ngọc Hiển bây giờ Khai Long ngày rộng mở
Chiều biển xôn xao đêm Hòn Khoai trăng sáng
Nghe tiếng đờn ai rao.
Lại gần đây để tôi kể em nghe
Câu ca dao trong giấc mơ của mẹ
Quê hương ta có 54 dân tộc
Tôi là em, mà em cũng là tôi.
Hồng Ngự đẹp lắm ai ơi
Cho ta nỗi nhớ đầy vơi khi về
Gặp em cô gái tóc thề
Tình em Đồng Tháp dịu hiền thanh tao.
Tôi về Hà Cảng một chiều đông
Nghe rộn niềm thương ngập cõi lòng
Đường quê xinh quá xinh như mộng
Cát trắng dịu hiền êm nhẹ gót chân.
Mái chèo khua vỡ nước bóng trăng trôi
Hoa khế rụng đượm giọng hò ba lý
Nước sông Trà gian truân đời mẹ gánh
Dáng cha in núi Ấn bóng chiều xuôi.
Anh hãy về Ninh Thuận với em
Để ngắm trời xanh, biển xanh Ninh Chử
Để tắm nắng vàng, gió vàng Phan Rang
Để được nhìn những cánh đồng muối trắng
Cà Ná, Đầm Vua, Phương Cựu thêng thang
Quê hương tôi thanh bình đẹp tình Quảng Nam nhớ thương
Đưa nhau ta về đây để nghe tình quê dâng trào
Câu ca xưa êm đềm lửng lơ dòng sông Thu Bồn
Lời mẹ ru ấu thơ nuôi ngàn ước vọng tương lai.