Ê hê ê ê, trời Đăk Lăk xanh ngát xanh như hòa chung sắc xanh cao nguyên ta ..hà
Một màu dịu êm bao la làng buôn đã định cư, ruộng nương đã định canh
Đàn em thơ tung tăng đến trường học hành đông vui
Sài Gòn nắng không đổ lửa
Chỉ làm đổ một chút mồ hôi
Giọt mồ hôi long lanh mằn mặn
Thấm đẫm mùi người càng nhớ nhau thêm.
Ở thành phố hoa mai nhớ thành phố hoa đào
Giữa bến Nhà Rồng nhớ sông Hồng đỏ phù xa
Ở thành phố hoa mai ta vẫn hướng ra Hà Nội
Nhớ tiếng dương cầm thoảng đêm gió bấc
Nhớ Tháp Rùa nghìn năm vẫn trẻ cùng tuổi xanh
Ngàn năm chưa phai tàn dấu
Thành Chăm Pa nắng mưa bụi nhạt mầu
Trà Ban gieo tiếng ca muôn đời sau
Ngày liệt oanh nung nấu
Thời vàng son những vương triều còn đâu
Còn chăng đây tháp Chăm Pa nhìn đời
Vì một bình minh, rừng thu sương tan
Vì một trường ca, trường ca Đam San
Vì một tình yêu, tình yêu miên man
Mênh mang mênh mang đồng cỏ
Tôi đến đây với cao nguyên cao nguyên ơi
Tôi đến đây với cao nguyên cao nguyên ơi.
PôSha Nư, nghìn xưa vẫn còn đó
PôSha Nư, vọng mãi một huyền thoại
Âm vang biển ru âm vang núi đồi
Mênh mang lời ru linh thiêng đất trời
Hà ha ha há, hà ha há hà, hà há ha hà
Quê hương tôi có một dòng sông
Những cánh đồng vàng lúa mênh mông
Quê hương tôi có hàng tre xanh
Sớm mai về thuyền hát bên sông
Và dòng sông đó
Tiếng xôn xao ngày mùa vui lúa thơm
Và dòng sông đó
Đã trôi mau năm tháng êm đềm.
Nghe từ trong trái tim ta
Dòng suối hát ngân nga ,đêm ngày ru mãi.
Nơi rừng xanh thắm bao la
Từng ngọn núi xa xa lấp lánh ánh lửa đêm đêm
Ai có qua Quảng Ngãi Quê tôi mến yêu
Nhớ đi thăm La Hà hay Thiên Ấn
Và nhớ đi thăm từng bờ xe nước quay êm đềm
Đêm trăng lên trên dòng Trà Giang
Làn nước trôi êm thắm mơ màng
Quảng Trị ơi khúc ruột miền Trung
Sóng biển xôn xao vỗ bên cửa Tùng
Có đồng lúa xanh cò bay mõi cánh
Nắng chan hòa cồn cát mêng mông