Tôi sẽ về thăm em
Con phố Sài Gòn xưa
Mà tôi đây rời bỏ
Còn đớn đau nào hơn
Ơi sông Hồng, quê hương ta bốn ngàn năm
Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng
Chưa đâu! Và ngay cả trong những ngày đẹp nhất
Khi Nguyễn Trãi làm thơ và đánh giặc
Nguyễn Du viết Kiều, đất nước hóa thành văn
Khi Nguyễn Huệ cưới voi ngoài cửa Bắc
Hưng Đạo diệt quân Nguyên trên sóng Bạch Đằng
Việt Nam một cõi giang sang
Việt Nam minh tinh chiếu sáng trần gian
Đại dương như trái tim ta
Tình thương sâu lắng bao la
Ngàn đời một giống tiên rồng
Trên sông sâu đôi mái chèo nhẹ khoan
Đây quê tôi đẹp như ánh trăng ngàn
Trăng lên khơi, tôi hát lời hò khoan
Trăng sáng cả miền Nam trăng sáng cả đèo ngang.
Mẹ sinh em ven bờ sông Lam
Tóc hoen nắng gió mặn mòi gió biển
Bụi đỏ bám sao mà yêu mến thế
Vắt vẻo cầu tre lời hẹn níu bờ xa
Dù chiến tranh phải đi xa
Lòng không hề xa vắng hơ .. hơ .. hò
Nơi mênh mông trùng khơi nơi bốn bề sóng vỗ
Bên những người lính trẻ em hát bản tình ca
Gần lắm ơi Trường Sa không xa ơi Trường Sa
Người Bắc Ninh vốn trọng chữ tình ư là
Người Bắc Ninh vốn trọng giao duyên ối a
Khách đến nhà là hát, khách uống trà là ca
Khách đi xa, giữ chẳng cho về
Rằng người ơi sao nỡ chia lìa
Rằng người ơi hãy ở bên tôi
Huế đẹp Huế thơ, ơi Huế mộng Huế mơ
Hỏi rằng khi mô chớ chừ mần răng mà có
Huế đẹp Huế thơ ơi Huế mộng Huế mơ
Quê mình giờ ruộng đẹp không em
Quê cho ta tháng năm để lớn
Cho tình người dạy thành khôn ngoan
Cho bông lúa cho ta hoà bình
Đàn chim trời xứ Quảng Nam
Tìm bến đậu xứ Quảng Ninh
Xây công trình và lấp biển
Đắp con đường tận chân trời