Ta đi bên nhau trên đường phố biển
Nghe gió lao xao nghe sóng rì rào
Muôn hoa xinh tươi hương tỏa sắc trời
Bà Rịa Vũng Tàu vào thiên niên kỷ mới
Đi bên em trên đường Hà Nội
Gió mùa đang về nhè nhẹ mưa rơi
Em lặng im thẹn thùng chẳng nói
Chỉ để thương để nhớ trong tôi
Mà để thương để nhớ trong tôi.
Đưa em, về Vũng Tàu, để nghe tiếng sóng Bãi Sau
Để nghe Hàng Dương hát, về đổi thay kỳ diệu quê anh
Đưa em, về Vũng Tàu, về đùa với sóng Thùy Vân
Cho em hồng đôi má, cho em long lanh mắt cười
Có tiếng à ơi xao lòng của mẹ
Có nỗi vui buồn cong cả thời gian
Có nắng nhuốm bùn nứt nẻ gan chân
Có mùi khoai sượng nướng thơm bờ ruộng sau bừa
Đường về An Giang lúa trên đồng đã chín vàng
Dân trong làng vui mừng reo vang dâng tràn tình quê lai láng
Đường về An Giang xa mấy xa nhớ thương nhau thì đến tìm nhau
Nếu ai qua đây chỉ một lần thôi chẳng muốn quay về
Hà Nội của tôi, mỗi khi đông về gió se lạnh
Ngào ngạt nỗi nhớ, năm tháng tan trong vòng tay
Ngẩn ngơ góc phố, từng cây đèn đứng như đang mơ màng
Hà Nội ơi, hoa sữa rơi hay là hương tóc em.
Từ thành phố Bác Hồ, chúng con về thăm quê hương Bác Tôn
Ngời sáng An Giang đất miền Nam cây trái ngọt lành.
Chính quê hương này đã sinh ra người con trung hiếu.
Dâng hiến cuộc đời vì đất nước, vì nhân dân
Đời đời sử xanh mãi lưu danh người Tôn Đức Thắng.
Gương sáng soi đường cho con cháu ngày sau
Ai có về Châu Đốc
Quê em lúa xanh trên đồng
Thơm hương khói lam ban chiều
Dòng Hậu Giang chín Rồng phù sa
Nhìn cánh cò chao nghiêng
Êm êm nước chảy đôi bờ
Ngọt ngào câu hò quê hương
Nghe thắm tình (bên) mái chèo ven sông
Xứ Nghệ ân tình răng mà thương mà nhớ
Từ trong ca dao đường phố xứ Nghệ
Nét đẹp quê mình trong điệu ví câu ca
Vẫn còn mãi đây một xứ Nghệ đất học một xứ Nghệ nên thơ