Từ thành phố Bác Hồ, chúng con về thăm quê hương Bác Tôn
Ngời sáng An Giang đất miền Nam cây trái ngọt lành.
Chính quê hương này đã sinh ra người con trung hiếu.
Dâng hiến cuộc đời vì đất nước, vì nhân dân
Đời đời sử xanh mãi lưu danh người Tôn Đức Thắng.
Gương sáng soi đường cho con cháu ngày sau
Ai có về Châu Đốc
Quê em lúa xanh trên đồng
Thơm hương khói lam ban chiều
Dòng Hậu Giang chín Rồng phù sa
Nhìn cánh cò chao nghiêng
Êm êm nước chảy đôi bờ
Ngọt ngào câu hò quê hương
Nghe thắm tình (bên) mái chèo ven sông
Xứ Nghệ ân tình răng mà thương mà nhớ
Từ trong ca dao đường phố xứ Nghệ
Nét đẹp quê mình trong điệu ví câu ca
Vẫn còn mãi đây một xứ Nghệ đất học một xứ Nghệ nên thơ
Sóc Trăng quê tôi ruộng thẳng cánh cò bay
Có ai qua đây lòng không nhớ nơi này
Sóc Trăng thân thương biết bao con người
Trãi qua gian lao vẫn một lòng chung thuỷ.
Về đây bên dòng sông con nước lớn ròng
Dòng sông mang phù sa cho lúa trổ bông
Thuyền ai giăng lưới nơi xa bờ
Đò ai neo bến sông mong chờ
Ngâm thơ:
Quê hương nuôi con bằng Dân ca ví giặm
Giọt sữa chắt chiu khoai sắn dưa cà
Cho con lớn lên tháng ngày đằng đẵng
Quá nửa cuộc đời luôn nâng bước đi xa
Canh dài ta ngồi trong rừng cây vang ấm nguồn thiên thu
Trời vắng hồn lắng tiếng sơn hà trong gió hú
Ai thấy chăng xưa hùng cường
Ai thấy chăng mây tiệp chùng
Đằng đằng đang hận thù
Em ơi quê anh còn trải gió Lào
Vắt qua ráng biển rì rào hàng dương
Xứ Nghệ lắm lối tơ vương
Từ trong dâu bể, yêu thương tìm về
Nặng tình câu ví hồn quê
Về đi em nhé về quê anh nhé
Mình về nghe em
Quảng Nam ơi ta đã về đây với đất mẹ thân yêu
Quảng Nam ơi mảnh đất quê hương bao đời vất vả
Đây lũy tre làng biền dâu xanh thắm
Với những con người son sắc thủy chung